Hai.Name.Vn - WapUpload Số 1 Xtgem
– á á á . . . – cáiđám phụ nữ mấy bà rú ầm ĩ nhưng – anh chàng điểm trai . . . – ngay tức thì mấy bà lôi gã vào xờ chân nắn tay
– honey ! Đi nhá ! – nó vẫy gã trông cái mặt nó chim dễ sợ ngược lại cái mặt gã méo xệch chỉ chỉ mấy bả . Nó xoè tay năm ngón vẫy vẫy . Gã phát hiện mình đã bị lừa .
Nó rút êm nhanh chuồn ngay sang nhà vệ sinh nam, cũng may không có hồn nào trong này .
Phù . . . .
Gã thở phào đã thoát được mấy bà thím, gã phóng ra mướt mát nhưng bất ngờ đâm sầm vào ai đó khi gã đang mải nhòm mấy bà thím có đuổi theo không ?
– Aiss – gã gắt gỏng
– chui vào nhà vệ sinh nữ đúng là Dâm Tặc – rồi nó kịp đổi giọng mỉa gã một câu rồi đi thẳng nhanh khẩn trương không gã phát hiện nó và MA cùng chung 1 cái balo .
– Mk thằng gay kia . . Gã nhăn mặt khi đang ngã ngồi trên nền đất gã đã đang bực bội giờ thêm phần bực . Nhưng thoát cái gã không thấy nó đâu – không lẽ ma ! – gã tần ngần
"bộp"
– là ma nè ! – nó từ phía sau đạp thẳng đầu gã .
Nó bỏ đi khi gã đang dòm theo lưng nó .
– giờ này nó còn ở đây ? Tức là không tới trường mà bỏ đi đú đởn . Còn thằng Long ? – gã nheo mắt nhìn theo rồi đập mạnh như vừa khám phá ra chân lý . Gã nghĩ ra rồi không thể để thằng Long trần trừ mà nó phải trở lại trường cho thằng hâm đó biết thằng nước sốt là cố tình không tới . Và đồng nghĩa với việc trận chiến đã bắt đầu .
– thằng đó không thể nào dám đối đầu với ta . – Thằng Long đập bàn tới rầm khi nghe tiếng chuông vừa reo , hắn biết rằng đã đến lúc phải đi tới cái khu hạ cấp để tìm nó .
. . . .
– Trịnh Đình Hải Anh có đây không ? – tên theo đuôi hắn hống hách đạp cái bàn ngay cửa gã vênh cái mặt lên
– . . . . . – cái lớp học đã im nay không đứa nào dám thở mạnh .
Hắn mất kiên nhẫn gạt thằng đệ qua bên đạp cái bàn bay một đoạn dài rồi quát lớn :
– thằng đó ngồi đâu ? Nó có đi không ? Nói không tao đánh chết tụi bay – lúc này có lẽ hắn đang tăng xông cao độ rồi .
Không khí lặng tờ tất cả cùng chung một tâm trang Lo Sợ . Thật may có người dám giơ tay :
– Hải Anh đã đi đâu không về kí túc và tới trường từ hơn tuần nay ( không thắc vì thời gian của au "tốc độ"). – là khánh linh . Cậu là người duy nhất dám hó hé .
Hắn như chạm đúng mạch quát lớn luôn .
Trông cái đầu xinh đẹp của hắn lại hiện ra cái cảnh tên nước sốt của hắn đang tay trong tay môi kề môi làm hắn muốn điên hết cả người m " Bên nhau cả ngày lẫn đêm à" " Không về ký túc, không đi tới trường, ở với người tình . Hắn quay đi đạp cửa đánh rầm .
– Giở cậu là kẻ thù của tôi bé yêu ạ . – Đôi mắt hắn hằn lên tia căm giận hắn không chấp nhận cái hắn muốn lại trở thành của người khác ngay trước mũi hắn .
Đá mấy hòn sỏi trên đường nó đang ngơ ngơ không biết mình đang làm gì . Đã 2 tuần từ buổi tập huấn chán muốn chết. Lần nào 3 thằng dở hơi đó cũng tới khiến nó phải kiếm cách "té" khẩn : hôm thì thay đồ nam đội mũ đeo kính lén cửa sau, hôm thì mặc đồ nữ tháo tóc nối đeo khẩu trang, nghĩ lại nó muốn xù đầu lên. Đúng là gặp hạn .
" bốp "
Cái vật thể lạ vừa bay đập vào vai nó .
Quả bóng rổ !
– á ! Em xin lỗi chị ! – một thằng bé chạy tới xu xoe . Nó đoán thằng bé này chừng 15, 16 gì đó nhưng nó cũng hơn HA vài phân là ít .
Thấy quả bóng nó nhớ lại lần cuối chơi bó rổ là khi Khánh Duy dời đi . Tự dưng nó muốn nhìn thấy cái thằng phó tướng ngốc nghếch lúc nào cũng lật đật bế nó lên bám vào cái vành rổ cao tít .
– không sao ! Chị chơi với nhé ! – nó muốn chơi chút từ hồi vào đây đã có bữa nào trừ cái hôm nhập học không mấy vui vẻ đó . Nhặt trái banh nó nhìn thằng bé ý dò xem ý kiến thế nào .
– ok thôi ! Nhưng . . . – thằng nhóc nhìn bộ dạng nó lúc này .
Cũng phải thôi nhìn nó đi mặc váy ngắn mà đòi chơi bóng rổ ngầu quá thôi . Nó cúi nhìn mình rồi xuề xoà :
– không sao ! Đi thôi – ôm quả bóng nó đi thẳng vào sân .
Nó chơi vui lắm nhưng nó thấy thiếu thiếu lắm đó . Dù đám con nít này cứ xu xe tung hô kĩ thuật của nó .
Nó đã thoả mãn hơn chút khoan khoái, hôm nay nó không tới lớp tập huấn, nó cúp đó mà rồi lát về bà dì cũng lại hát cho nghe một bài . Thế thôi cứ chơi thoả mái đi .
Nó tính liều định thử quả bám rổ thêm lần nữa . Rê trái banh tới vùng nó bật lên bám rổ banh lọt rổ lũ trẻ ồ lên thán phục nhưng lúc này thì nó không xuống được nhưng không dám nó mấy thằng bé đưa xuống . Đang là thần tượng không lẽ . . . .
Trong lúc tất cả mọi người đang chú ý về phía rổ lưới thì kẻ lơ là nhất lại là trái banh , đã lăn ra ngoài tự lúc nào .( sân ngoài trời – không thắc mắc )
"kịch"
Quả bóng lăn tới chân ai đó !
Người thanh niên khưng lại nhìn quả bóng, nửa muốn đá đi nửa muốn nhặt lên . Trái bóng này giờ với gã không còn chút ý nghĩa thận lố bịch khi không còn chút gì khi mục đích chơi bóng đã không còn . Bóng còn nhưng người ấy đã mất rồi . Gã bỗng dưng thấy môi mình mằn mặn là máu gã thấy vị tanh đang sực lên, nước mắt của gã đã cạn hết trong chiều hôm ấy : Ngày ta biết tin em đi .
Back
Gã trở ra Bắc gã phải đi tìm tìm tới người đó gã không thể chịu đựng nổi cảnh này nữa đáng ra gã định 3 tháng sau mới trở ra . gã định là tới sinh nhật ủa bé gã sẽ trở về gã sẽ là món quà sinh nhật đầy ý nghĩa cơ đấy . Đã bà năm rồi gã nhớ xem mình đã bao ngày cắn môi chỉ nhìn tấm hình mà lấy động lực phấn đấu . Đừng hỏi gã tại sao đang dưng đang lành lại bỏ đi sau lần ấy . Chuyện gì cũng có lí do của nó nhưng hôm nay chưa phải lúc nói ra điều gì .
Gã dừng trước sân bóng ngày xưa dù bây giờ đã là 2h sáng nhưng gã lại cứ ngốc nghếch suy nghĩ rằng đến đây chắc chắn sẽ tìm thấy bóng hình quen thuộc ngày nào .
Gã đi vào sân bóng dùng vài thủ thuật xưa là đã vào được rồi:
– Vẫn còn như xưa ..
Gã thật sự ngạc nhiên hết mức khi trông thấy trước mắt mình là hình ảnh ngàynào . Người ấy gã như lính quýnh chân tay lao thật nhanh về phái ấy chợt để thấy
Chẳng có gì !
Tất cả chỉ là ảo ảnh !
Vòng tay hắn đang ôm chỉ là vô thức . Người ấy không ở đấy . Chẳng có gì .
Cũng đúng đã 2 giờ sáng thì sao có thể . Hắn cười mình ngốc nghếch ghê chắc có lẽ cảm xúc lâu ngày dồn nén tự dưng thấy cảnh cũ thì như thấy người xưa . Gã ngồi xuống cái ghế hay nói cách khác là một cái phiên ngang để nhìn thật lâu . Hắn lại thấy :
– Duy à ! bên này ! qua bên này – Khuôn mặt ấy lại hiện ra với nụ cười rang ngời không ít lần làm tim gã rung ring.
Gã mỉm cười đưa tay vẫy nhưng nụ cười như nắng mới ấy tắt ngâm và biên mất .
………………………………………
Trời sáng rõ mặt, hắn lên xe đi một mạch tới đó -nơi mà một nữa cuộc đời hắn sông vì- người ấy ở đó đang chờ gã . Gã muốn thật nha . À không [hải là nhanh nhất tơi đó và ôm thật chặt, không thể đanh mất vì gã biết lòng gã sẽ không yên nếu cứ tiếp tục thế .
=====================
Cánh cổng đứng im lìm. Cây cối đứng im lìm . Ngôi nhà đứng im lìm. Tất cả đều im lìm duy chỉ có con tim gã là không im lìm . Gã đứng đó tay nháy liên tục vào ổ chuông . Chuông cứ đổ dài từng tiếng não nùng . Người hàng xóm thấy lạ sáng sớm nhà bên ấy ai đang làm ồn .
– Con chào bác! bác cho con hỏi nhà bên đi đâu rồi ạ ! – Gã lễ phép ngay khi nhìn thấy người hàng xóm ngó ra .
-………..
Người hàng xóm không trả lời ngay đôi mắt bà mung lung nhìn cậu trai trẻ, rồi nhìn ra phái xa . Thật sự bà không muốn đạp lên niềm hi vọng đang ngời lên trong mắt cậu ta , Nhưng sự thật vẫn là sự thật .
Bà nhìn thẳng mặt cậu thanh niên và bà đã hiểu, với cái tuổi hơn nửa đời người này đủ cho bà hiểu mọi thứ. Tình yêu đang cháy lên trong ánh mắt cậu bé . bà vân chu suy tư khiến hắn phải hỏi lại :
– Thưa bác họ đã đi đâu ?
– Họ … họ đã chết cả rồi . – bà đã nói nhưng không nói nhiều chỉ một chút thông tin đầy đủ cho câu hỏi thế là đủ . Người hàng xóm trở vào nhà giờ chỉ còn gã .
Tai gã như ù đi . Gió bên tai vi vút nhưng lòng gã đang nổi nổi sóng . gã vừa nghe thấy gì ? " Chết " Có lẽ nhầm .
Gã ấn chuông ing ỏi nhưng không ai trả lời . Nhưng người hàng xóm nhìn hắn rõ vẻ thương cảm . Họ biết cái tin khó chấp nhận ấy ai mà không sock .
———————————–
Gã ngồi vô hồn trên ghê đá . Ngày hôm nay gã đã nghe được tin đọng trời ấy . Gã đã đến được rất gần người ấy nhưng lại rất xa người ấy . Một âm . Một dương .
Gã nhắm mắt . Nhưng gã lại thấy cảm giác quen thuộc nhưng đang bên gã .
Mở mắt !
Kìa gã thấy người ấy đang ở đây ngòi ngay bên cạnh đôi mắt hướng ra xa , miệng đang cười thật tươi :
– Ngốc quá ! thế mà cũng đòi ! – Tai gã vẫn còn nghe được người ấy của gã đang nói ai đó kì
Hướng mắt ra xa và hắn trông thấy mình đang ở đó . Gã muốn lắm . Gã dang tay ôm chọn con người ấy và bên cạnh Nhưng …
Tan biến .
Không còn lại gì . Đó chỉ là ảo ảnh .
Rồi biết bao hình ảnh ùa về . gã lao ra vô thức ôm lấy tất cả ảo ảnh để rồi nhận ra tất cả chỉ là ảo ảnh . Ngã lăn ra sân bong nước mắt gã rơi như mưa. Gã đưa tay vơi lấy ảo anh nhưng tan biến ….
Ngày nào cũng thế gã tơi để rồi khóc trong đêm . Càng khóc càng nhớ .
Có lần gã đã đánh nhau với đám nhóc dám vào sân mà cà khịa đòi sân.gã muốn ở đây . Kỷ niệm của gã, người ấy của gã tất cả đều ở đây .
Một ngày gã chợt nhận ra . : Em đã đi rồi .
END BACK
Động lực vô hình thôi thúc gã " hãy cầm bóng lên"
Cầm trái bóng …
Gã đi vào sân bóng …..
Mắt gã như mờ đi một dòng nước lấp lánh rớt lệ trên gò má . Gã ngạc nhiên : gã còn nước mắt để khóc sao ? . Hình ảnh trước mắt gã không phải ảo ảnh . Hình ảnh ngày xưa hay hình ảnh bây giờ . Gã trông thấy 1 cô gái đang đu mình trên vành rổ, lí lắc như người ấy hôm nào .
Gã lại vô thức mà lao tới .
Đưa tay …
lần này là thật .
gã ôm lấy cái dáng hình nhỏ bé cư như thể hôm xưa .
Nó giật mình khi cảm thấy đôi bàn tay chắc như hôm nào đang nắm hai bên eo . Nó nhớ cảm giác này . Cảm giác làm nó thích thú .
Nhanh như cắt nó đã được tiếp đất .
Quay ra !
5s
Chỉ 5s đủ để nụ cười tắt ngấm . Trước mặt nó là thằng mắc dịch Hàn Khánh Duy và nó ghét thằng này .
Cũng chỉ 5s để gã mở trừng trưng đôi mắt . Con tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực .
Hắn thấy rồi . Là thật sự . Một khuôn mặt giống y trang . Một đôi mắt y chang . Bờ môi giống y chang . Vô thức Gã đưa tay sờ lên mặt cô gái . Gã thổn thức .
Gã hôn lên môi lên mặt . Gã đang vui sướng đến tộc độ . Gã cảm ơn trái bóng .
Nó như chết chân . " Cái quái gì thế này ?" " Thằng này đang làm gì thế này "
Xung quang gã chẳng còn gì nữa, chỉ còn đây người con gái này , với gã thế là đủ . Gã ôm thật chặt lấy nàng mà thổ thức :
– Ơn chúa ! Em đã về !
Nó nghiệt mặt ra khi gã nhìn sâu vào đôi mắt nó, đôi mắt gã hun hút sâu thẳm từ đó nhìn thấy 1 nỗi niềm gì day dứt lắm, rồi một giọt nước mắt lấp lánh bò trên mị dài trên má . Nó nom cái mặt gã đáng thương vô cúng, lúc này đay hình như nó không còn ghét gã như trước mà thay vào đó là một sự cảm thương . Nó cũng không biết gã bị gì nhưng theo bản năng con người nó ôm nhẹ lấy gã vào lòng với tay xoa coa đầu gã :
– Khánh Duy ngoan ! Sao lại khóc ! – vừa xinh tên này cũng tên là Khánh Duy Nó cứ thử dỗ như dỗ Khánh Duy ngày trước vậy, Nhưng nó hớ một cái là bây giờ nó đang trong bộ dạng là Mỹ Anh chứ không phải Hải Anh thì sao có thể biết được tên gã .
Gã chết trân tại chỗ . Gã không thể ngờ người con gái này không chỉ
có bề ngoài giống người ấy mà còn cái cử chỉ vỗ vê này sao mà giông quá . Lẽ nào… chúa đã trả em về ! Siết vòng tay gã muốn giây phút này đừng trôi quá nhanh, gã muốn thiên thân của gã hãy bên gã thêm lâu nữa, dù có sao, dù thiên thần ấy sẽ tan biến như ảo ảnh xưa cũ nhưng gã vẫn muốn ôm mãi . Hơi ấm này quen lắm . Vòng tay này quen lắm . Quen lắm … Phải chăng đây là thiên thần của gã .
– Phải chăng chúa đã giử em về ? – Gã gì chặt nó vào mình thổn thức . Giây phút này gã như tai sinh tâm hồn như nở rộ . Gã quyếttâm rồi lần này không thể đánh mất . Gã đã nhận ra rằng thiếu đi người ấy cuộc sống này của gã là vô nghĩa .
– Là em trốn về đấy chứ !
Gã nắm 2 vai nó giữ chặt nhìn sâu vào đôi mắt long lanh, gã tỏ đầy ngạc nhiên khi nghe câu nói đùa của nó . thực ra thì nó chỉ muốn nói đùa với gã để bớt cái không khí căng thẳn ở đây thôi . Gã nhì nó thật lấu rồi lại ôm chặt lấy nó .
– Vậy thì em đừng đí ! – Gã đã cố tình tin vào lời nói đùa của nó .
Nước mắt gã bắt đầu thi nhau lăn dài . Gã đang mơ . Gã đang mơ về những ngày xưa cũ . Gã đang mơ về hiện tại và cả tương lai nưa . Sẽ là 1 tương lai vô nghĩa nếu như chúa lại bắt thiên thân của hắn trở về nơi đó .
– Em đừng đí . – Gã siết chặt hơn nữa và chẳng hề nhìn thấy cái nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu của nó . Ừ thì cũng khó chịu thật . Nhưng nó cũng không nỡ khi hắn đang như con mèo con mắt mưa thế kia, sẽ là quá tàn nhẫn nếu như nó có hành động gì bây giờ .
– Anh chị đóng kịch hết chưa tụi em còn chơi ! – Mấy thằng nhóc nãy giờ được xem phim miến phí cũng cảm động lắm nhưng không thể xem thêm chúng còn phải chơi sắp tới giờ về rồi . Chúng lên tiếng cắt đứt giây phút lãng mạn ấy .
Nó bừng trở lại . gã thoát khỏi cơn mộng mị . Gã buông nó ra nhưng ngay lập tức lại nắm chặt tay :
– Đừng ròi xa anh . !
Gã như đứa trẻ sợ mất đồ chơi . Gã giữ khư khư như thể nó sẽ biến mất ngay nếu như hắn buông tay . hăn sợ rằng nó là ảo ảnh .
Qua ngần ấy hành động cử chỉ thì cái đầu thông minh của nó đã nghiệm ra mộtddieerdu rằng gã đang thất tình và gã đã nhầm nó với người tình của gã . Chợt nó thấy như mở cờ trong bụng nó muốn cười quá . Cười vào mặt gã , cười cho gã quê chết đi được luôn đó . Nhưng nhìn cái bộ dạng tiều tụy của gã bây giờ thì nó không nỡ dù gì nó cũng là người Việt Nam giàu lòng tương thân tương ái, giàu lòng vị tha cao cả .
– Ok ok ! Chúng ta chơi tiếp ! – Nó quay sang tụi tre xuề xòa . Ngay khi ấy thì bàn tay nó đã vô tình rút khỏi tay gã . Thì cũng chỉ là nó quay qua chơi bóng thì sao có thể vừa nắm tay vừa chơi bóng được . Nó chạy đi theo vòng di chuyển bóng mà không để ý thấy biểu hiện trên khuôn mặt gã đang xấu đi .
Thực sự lúc này cảm xúc trong gã đang vô cùng tồi tệ, hơi ấm ấy, bàn tay ấy đã lại ra đi . Vuột mất ngay trước mắt, cánh bước nhỏ đã dời xa gã . gã chợt nhận ra người giống như đúc kia không phải Hà anh của gã, gã đã vô tình say mê như hôm nào . phải chăng gã vừa phản bội tình yêu của chính mình . Đặt bàn tay len ngực tải hắn nghe tim gã . Dộn ràng . Dộn Ràng cơ đấy . Phải chăng ? Không thể nào .!
cả giác như kẻ phản bội đang xâm chiếm tâm hồn gã . Cứ thế gã dời sân bóng . gã không khác cũng biết mình phải làm già bây giờ . Gã đi thật lâu . Thật lâu . Đã đi bao xa gã cũng không biết nhưng đoạn đường đủ để gã nghĩ ngợi và pahst hiện ra một suy nghĩ rất sáng suốt : " Phải chăng là em đã trốn về gặp ta thật . 1 Cô gái lạ không thể biết tên ta từ lần gặp đầu như thế ?" Gã quay đầu …
Chạy …
Nhanh nhất có thể …
Trong khi đó …
– Ôi bà dì của con … Thế là chết toi. . – Nó đang không ngừng suýt xoa khi đang phải trượt patin mà về nhà vì cách đây ít phút nó đã nhận được cú điện thoại giận dữ đầy mình của dì nó ….
….
Sân bóng …
Gã quay lại đây nhưng sân bóng ngoài lũ trẻ ra thì không còn em nữa …
Gã gục xuống …
đôi mắt gã lại tiếp tục nhỏ lệ …
Gã khóc vì gã nghĩ rằng :" em dẫ đì rồi. Lại đi thật rồi . ! Với gã thế là hết .!
———————————–
Hề chó au nói tý nhá … Nhảy có vài ngày sau lun đi ha s!
————————————–
Hôn nay cũng như bao ngày tập huấn chỉ có cái khác là hôm nay phải làm bài tổng kết nó không thể chuồn về sớm được phải kiểm tra xong mới được ra . Thế là hôm nay nó không thoát được cái thằng dâm tặc dó rồi . Khoác cái ba lô ngao ngán trở ra cổng dù biết là ôn thần đang chờ nó . Biêt slamf sao được cửa sau người ta đnag cai chết độ báo đông khuyến cao không thể qua thì chỉ còn mỗi cửa chính thui .
Vừa mới ló cổ ra khỏi cổng thì ý như răng :
– Bà xã, anh ở đây ! – Thiên Minh mừng quýnh lên sau bao nhiêu ngày rình … ý mà quên … đợi ẻm hôm nay mới bắt được … nhầm … gặp được . Gã ôm bó hoa hông lon ton về phái cổng . Nói thật cái tên này cũng si tình ghê cơ . Ngày nào cũng chờ ngày nào cũng mua hoa để rồi cưới cùng chỉ để lại ở cổng trung tâm tập huấn vì không gặp được nàng.
Đúng là ôn thần mắc ma mà . nó muốn độn thổ luôn . Cáithawngf này . Nó thật không thể tưởng tượng được trong đầu thằng đó chứa cái gì . Chắc thằng này trai điên bỏ xót .
– Cút … Ngay . – Nó hét to .Mong là đuổi được gã . Nhưng quái thay tên đó vẫn cứ phăng phăng tiến thẳng về phái ne .
– Tặng vợ iu nè ! – Gã mặt dày chìa bó hoa về phia nó .
– Điên ! Nàdduwwfng giở mấy trò điên này nữa . Dẹp đi ! Tôi phải về nhà đây ! – Gạt gã qua một bên nhưng cái tên này lại ngang ngược không kem gì nó . Hôm nay chúng mình đi ăn kem há . !
Gã lôi xềnh xệch nó đí :
– Này cái thă… tên này .. buông ta… tôi ra ..! – Nó ầm ĩ lên .
Trông lúc đó tại một chiếc xe cách đó không xa Khánh Duy đã nhìn thấy hết . gã không thể tưởng tượng có thểg gắp e . Nhưng lại càng không thể tưởng tương "em " với tên Thiên Minh.. Gã nổ máy nhưng không phải là đẻ phóng theo chiếc LZS mà là đi theo hướng ngược lại , ra bờ sông . Gã muốn yên tịnh . Tĩnh tâm . Dể làm gì ? Gã không biêt snhuwng chỉ biết là gã muốn một mình ngay lúc này .
—-
==================
Cũng trong lúc đó Tại Biệt thự nhà cậu chủ Long :
– Thư cậu chủ đây là thông tin theo dõi củaTrịnh Vũ Hải Anh !
-Tên cận vệ kính cẩn giửcho cụ chủ một phong bao lơn dày cộm các gáy tờ .
Hắn cầm tập tài liệu chợt cơ mặt giãn ra và buông một câu :
– Bại lộ rồi bé yêu ….
– khốn nạn thật – gương mặt hắn vừa giãn ra chưa được năm giây thì nhanh chóng nhăn tịt ngay lạj . Hắn nhếch mép cười nhưng không ra hình thù không ai đọc được nghĩa điệu cười của hắn – không lẽ yêu nhiều đến thế ? Tình yêu đó lớn đến thế sao ? Đáng để làm vậy sao ? Khốn nạn ! – lần này thì hiện rõ trên khuôn mặt hắn là điệu cười chua chát , hắn thấy trong lồng ngực mình đau dữ lắm không hiểu có phải biết được cái mà trong hồ sơ nói tới khiến hắn đau ghê thế này không ! – tại sao ? Tại sao chứ ? Lẽ nào ? Lẽ nào lại thế ! – hắn thật sự nổi giận hắn đạp cái bàn phía trước đổ lăn , rồi tức giận đứng lên đi mất để gã cận vệ ngẩn tò te !
. . . . . . . . . . . . . . .
– khỉ thật lại phải dùng cái chiêu này ! Aiss đen thật ! Lần nào cũng phải chui vào nhà vệ sinh nam hôi muốn chết ! Cái thằng trời đánh thánh vật chắc mày là ôn thần đầu thai ám tao hoài ! – nó phủi phủi mấy cái lá bám trên áo lằm bằm đầy khó chịu, chẳng khó chịu à , đang dưng bị lôi đến rạp chiếu phim mà lại đi với cái thằng không bình thường kia nữa chứ . Nó thú thật là chưa thấy thằng nào như thằng này , thằng bệnh này khôn lắm lần này gã không để cho nó trốn được nữa , gã đi theo nó đến tận nhà vệ sinh khi nó nói muốn đi vệ sinh . Gã đứng ngoài chờ nó và gã yên tâm rằng nó chạy đằng trời .
Còn cái thân nó thì khổ sở biết mấy khi không biết trốn thế nào . Nhưng các cụ bảo rồi trong cái khó nó ló cái khôn , khi nó phát hiện ra cái nhà vệ sinh nam và vệ sinh nữ được xây thông trần với nhau chỉ cần vợt qua cái tường cao cao này là okê . Nó cười gian vì ai không biết chứ bản thân nó thì biết rõ khả năng bật tường leo cây của nó chỉ kém . . . .khỉ (há há) . Nó bám thành tường dòm qua thật may không có ai , hí hửng nó ném ngay cái balô sang rồi tự dưng phát hiện ra mình ngu có chu kì : đáng nhẽ ra nó thay đồ nam xong rồi mới trèo sang thế có phải ngon lành không ? Đúng là không cái ngu nào như cái ngu nào ! Thở dài ngao ngán nó gồng tay hấp bật lên thành tường ngó ngó tìm điểm đáp . . .2s nhanh như chớp nó đã ngon lành ổn thoả !
Phù !
Nó hài lòng khi phát hiện ra những mánh khoé xưa giờ lại hiệu quả phết . Những năm tháng đứng trên đôi chân của mình hồi nào khiến nó bỗng rùng mình , nó đã sống để chiến đấu với những kẻ luôn giễu nó " mày là loại chết cha không ma nào dạy " thế đấy nó có cha nhưng cũng như đã chết rồi là vì thế .
Ngẩng mặt lên trời hít một hơi dài nó đang muốn hỏi thăm xem trên ấy gia đình nó có vui không để nó còn đi với . Nước mắt là kẻ vô duyên luôn tới mà
không báo trước , nó đang tự công nhận với mình : nước mắt mặn thật .
. . . . . . . . . . . . . . .
Nó đang vút trên cái ván trượt mà thằng Tuấn mới lén đưa cho tối hôm qua – đôi pa tin hôm qua đã bị tịch thu dì nó lấy lý do là nó dám trốn nên phong toả đồ đạc cho tới khi kết thúc 'trận đấu' Nó thích patin hơn trượt ván nhưng đành thế . Nó đang mải suy nghĩ nên không để ý một chiếc ôtô đang cố tình lao vào nó khi nó ngẩng lên thì nó và chiếc ôtô chỉ cách nhau chưa đầy một cánh tay .
Hú hồn !
Nhưng . . .
Nó phát hiện điều rất lạ rằng kẻ trong xe . . .
Kẻ đang lái xé chính là hắn . Khuôn mặt đẹp như tượng tạc của hắn đang hằm hằm sát khí , đôi mắt hằn rõ cơn tức giận cao độ. Hắn đang hướng tia nhìn đầy tức giận về phiá nó , tay hắng nhấn còi dìn ga như thể trực chờ đâm nó ngay .
Nó mà chịu để yên à nhưng hiện tại chưa phải là lúc nó trả thù: quân tử trả thù tuần sau chưa muộn . Ngày thi khiêu vũ không còn xa đồng nghiã với việc 1 tháng khổ sai sắp kết thúc và nó sắp được đi đòi nợ .
Nghĩ thế thì cơn giận của nó nguôi rồi . Bỏ ngoài tai, ngoài mắt những hành độnh mà hắn đang làm . Nó chuyển hướng cái ván trượt tiếp tục về nha .
Nhưng mọi việc đâu đơn giản chỉ dừng ở đây , hắn không phải là thằng điên khi chờ cả buổi trời nhấp nhổm để rồi bị phớt lờ như không tồn tại, bẻ bánh lái hắn tấp xe lấn đường nó trượt nhấn phanh đột ngột và hậu quả là nó đang sõng soài dưới đất còn hắn thì nhếch mép cười đểu giả chỉ nhìn mà không nói gì .
– mày điên hả thằng kia ? – nó sôi máu máu như muốn tứa ra từ khóe mắt thê nhưng ..
– Trở về đi ! KHông được gì đâu ! Đừng khiến tao hủy hoại thứ đó yêu quý của mày ! Ngày mai toa muốn mày có mặt ở trường nghe rõ chưa ? – Hắn – Mặt lạnh như tảng băng – ra lệnh cho nó dứt khoát nhưng đầy vẻ kiêm quyết có lẽ hắn sẽ làm thật . Chiếc xe nổ máy tiếp lục lao biến mất mà chẳng thêm lời nào .