“Trời ạ! Trí Đạc, tôi thật không dám tưởng tượng nếu như hôm nay là Lục Nhi cùng tôi đi Anh quốc, tôi sẽ trải qua cái dạng cuộc sống gì.” Tài nấu nướng của Lục Nhi chỉ so với cô khá hơn một chút, cô cái gì cũng không biết, mà sở trường Lục Nhi chính là cơm rang trứng cùng nấu mì tôm.
Càng nói càng cảm giác mình hạnh phúc, cô không kìm hãm được mà nghiêng qua ở bên gò má hắn ấn xuống một cái hôn.
Trí Đạc bị hành động chủ động này của cô hù dọa cho, hắn kinh ngạc quay đầu nhìn cô, hai tay nắm dao nĩa bởi vì bất thình lình ngoài ý muốn phát triển mà buông lỏng, ba lang một tiếng, dao nĩa rơi xuống mặt bàn.
Cho đến tiếng vang chói tai này truyền vào trong lổ tai Thiên Thiên, cô mới giật mình mình đã làm cái gì.
A! Ông trời! Cô làm sao làm ra chuyện như vậy? !
Màu đỏ thật nhanh nhuộm đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, cô vội vàng cúi đầu, làm bộ bận rộn ăn thịt bò trong mâm mình, không dám ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Trí Đạc là một người thật thà, hắn mặc dù chú ý tới cô chỗ toát ra nét đáng yêu của con gái, nhưng không có nghĩ đến da mặt cô gái tương đối mỏng, tương đối có thẹn thùng, còn ngây ngốc hỏi: “Cô tại sao hôn tôi?”
“Tôi. . . . . .” Cô tự mình lúng túng. Mặc dù cô muốn làm như vậy đã rất lâu rồi, thế nhưng cũng chỉ giới hạn trong tưởng tượng, không nghĩ tới động tác của cô so ý tưởng của cô mau hơn, hắn cách cô gần như vậy, cho nên không chút suy nghĩ cô liền hôn.
“Đây là phương thức cô cảm tạ người ta sao? Có thể hay không quá mức nhiệt tình.” Ngữ khí của hắn bất quá lại nghiêm chỉnh, một chút ý tứ tố khổ cũng không có.
Nói không ra cảm thụ trong đầu, nghĩ đến cô làm như thế này bày tỏ cảm tạ đối với người ta, trong lòng hắn liền phát ra một loại cảm giác buồn buồn.
“Mới không phải đâu!” Thiên Thiên nghe hắn lúc này lên án cũng không cao hứng, cô mới không phải nữ sinh tùy tiện như vậy.
“Là bởi vì đối tượng là anh tôi mới làm như thế. . . . . .”
“Tại sao?” Hắn ngẩng đầu lên, lấy ánh mắt khó hiểu nhìn cô:”Tại sao là tôi?”
Cô là muốn trêu hắn sao? Thủ đoạn này quá hạ lưu, tuyệt không cao minh.
“Bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . .” Tay chân cô luống cuống mà không dám nhìn hắn, lơ đãng mà liếc về phía hắn, nhìn thấy cái vẻ mặt không hiểu kia, cô tức giận: “Đâu có cái gì tại sao? Theo em đơn giản thích anh như vậy a!”
Cô đột nhiên tỏ tình khiến cho Trí Đạc phảng phất như bị sét đánh, kinh ngạc mà nói không ra lời.
Thật vất vả tìm về thanh âm của mình, Trí Đạc giọng khàn khàn nói: “Cái này đùa giỡn tuyệt không thú vị.”
“Em không phải là nói giỡn, em là nghiêm túc !” Một tấm chân tình bị người vặn vẹo thành bộ dạng đức hạnh này, Thiên Thiên cũng không cam tâm .
“Cô là thiên kim tiểu thư, tôi chỉ là một gã tổng quản nho nhỏ, cô không thể nào yêu thích tôi, cô đừng trêu tôi nữa, tôi đã không phải là Khâu Trí Đạc năm đó.” Hắn cố giữ vững lạnh nhạt, nhưng ngữ điệu khẽ run đã tiết lộ tâm tình của hắn.
Cái này đánh thẳng vào thật sự quá lớn, buổi trưa hôm nay trước, hắn đối với ấn tượng về cô còn dừng lại ở khi còn bé cô không ngừng đùa dai đối với hắn cùng gây khó khăn, nhận định cô là bởi vì cô xem hắn không vừa mắt cho nên mọi cách nhằm vào hắn, nhận định hơn nhiều năm tính khí của cô vẫn cùng năm đó một dạng, ngây thơ, điêu ngoa, tùy hứng cùng bất trị.
“Coi như em là thiên kim tiểu thư vậy thì thế nào?” Cô không thích giọng nói xa cách của hắn.”Người nào quy định em không thể thích anh?”
“Này quá buồn cười! Ở ngày hôm qua trước chúng ta có khoảng tám năm không gặp mặt, hôm nay cô thế nhưng mở miệng nói yêu thích tôi? Tôi bây giờ không cách nào không đem hình tượng của cô ở tám năm trước đây cùng hiện tại giống nhau.” Hắn rõ ràng không tin lời cô nói thích hắn như thế.
“Em là thật thích anh a!” Thiên Thiên gấp đến độ suýt khóc, cô thật hối hận khi còn bé đối với hắn làm những thứ hành động ngây thơ kia, cô chỉ là muốn khiến cho hắn chú ý, không sai, cô là muốn cho hắn chú ý tới, nhưng mà phản hiệu quả.
Khi đó tuổi quá nhỏ không hiểu chuyện, đợi đến cô phát hiện mình là ưa thích hắn thì cũng đã tạo thành một chút sai lầm cũng không có phương pháp bù đắp.
“Anh đều không để ý người, em chỉ là muốn khiến cho anh chú ý. . . . . .”
“Cô nói như vậy ý là, cho nên cô gây khó khăn cho tôi khắp nơi, chỉ là bởi vì muốn hấp dẫn tôi chú ý?” Hắn bây giờ không thể nào tin nổi lời của cô.
Nghĩ như thế nào trách thế nào, chẳng lẽ cô vì trêu hắn ngay cả chuyện thích hắn như vậy cũng có thể nâng lên? Cô cho là hắn sẽ tin sao?
“Em biết em rất ngây thơ, em cũng hối hận.” Cô cúi đầu sám hối.
Càng nghĩ càng buồn cười, Trí Đạc không khỏi hừ lạnh một tiếng.”Phải không? Như vậy là từ lúc nào cô bắt đầu yêu thích tôi ?”
Cô nghiêng đầu nghĩ, đỏ mặt nói: “Đại khái. . . . . . Là lần đầu tiên ngày đó em cầm tảng đá ném anh.”
Lần đầu tiên cô cầm tảng đá ném hắn? !
Đó là một ngày nào a? Trong đầu của hắn một đống tương hồ, căn bản không nhớ là từ ngày bắt đầu nào cô gây phiền toái cho hắn.
“Em nhớ được ngày đó là buổi lễ tốt nghiệp tiểu học của anh, anh mặc chế phục trở về, không có đem quần áo thay đổi mà lại bỏ chạy đến phòng bếp giúp một tay, còn em cầm bùn đem áo sơ mi trắng của anh làm dơ.” Không phải không thừa nhận khi còn bé cô là một nha đầu ngang tàng.
Vừa nghe cô nói như thế, Trí Đạc cũng dần dần hồi tưởng lại, chính xác là có một sự việc như vậy.
Lão Thiên! Tại sao cô ấy nhớ chuyện lâu như vậy ?
“Khi đó cô mới chín tuổi!” Một cô gái nhỏ chín tuổi biết cái gì?
“Em trưởng thành sớm không được sao?” Thiên Thiên hùng hồn mà trả lời, “Em chính là đần nha, chín tuổi liền thích một thằng bé trai gương mặt luôn lạnh lùng, em cũng vậy không biết mình có bệnh không? Rõ ràng nhiều tiểu nam sinh yêu thích em như vậy, em hết lần này tới lần khác thích một người hờ hững đối với em. . . . . . Đến bây giờ ngu ngốc còn chưa tin em thích hắn!” Cô càng nghĩ càng ủy khuất, hốc mắt không khỏi phiếm hồng.
Nói nhiều như vậy, hắn vẫn là chưa tin cô thật thích hắn, quá bi thảm cũng thật buồn cười!
Nào có người tỏ tình mà giống cô như vậy? Bị cự tuyệt coi như xong, còn không được tín nhiệm giống như một dạng phạm nhân ở tòa án bị luật sư chất vấn, nhất nhất tìm ra trong lời nói của cô có điểm khả nghi phản kích cô!
“Cô. . . . . .” Hắn trên mặt luôn luôn nghiêm túc xuất hiện vẻ mặt hốt hoảng.
Thấy nước mắt cô rơi xuống, tay chân Trí Đạc luống cuống lên, vụng về mà không biết phải an ủi cô thế nào mới phải.
Hắn đem cô chọc khóc! Hắn phiền não mà không biết nên làm thế nào cho phải.
So với để cho cô rơi nước mắt, hắn cũng tình nguyện cô tức giận đối với hắn đại hống đại khiếu (rống to kêu gào), ngay cả giống như một dạng khi còn bé cầm tảng đá ném hắn đều được, chính là đừng khóc.
Ông trời! Hắn bây giờ mới biết, hắn đối với nước mắt cô gái không có cách.
“Đừng khóc.” Vụng về lung tung mà lau đi nước mắt ủy khuất bên trên gò má cô, hắn than nhẹ một tiếng.”Tôi tin tưởng cô là được.”
Chỉ cần có thể để cho cô dừng lại không rơi nước mắt nữa, coi như hiện tại kêu hắn nuốt vào một cái mâm hắn cũng sẽ làm theo.
“Thật?” Thiên Thiên không thể tin được mà trừng lớn con mắt nước.
Cô khóc đến chóp mũi đều đỏ, làm cho người ta nhìn thật đau lòng.
Đau lòng? ! Này. . . . . . Đây là cái từ hình dung gì? Hắn không biết. . . . . . Không, hắn sẽ không !
Trí Đạc ở đáy lòng nghiêm chỉnh phủ nhận tất cả khả năng, hắn không dám cũng không thể suy nghĩ.
“Anh tin, vậy chúng ta. . . . . .” Thiên Thiên dùng ánh mắt mong ngóng nhìn hắn.
Ý nghĩ của cô rất đơn thuần, nếu cô nói cho hắn biết cô thích hắn, nếu như hắn đối với cô cũng không ghét, vậy bọn họ có thể ở cùng một chỗ.
Như vậy cô muốn hôn hắn thì có thể hôn hắn, rốt cuộc không cần ngượng ngùng.
“Tôi trước mắt không có tính nói tình cảm, hơn nữa, cô không phải là người tôi có thể với cao được .” Lời của phụ thân vẫn còn nói ở bên tai, hắn hiện tại biết phụ thân lo lắng là cái gì .
Không có một người nào, không có một người đàn ông nào có thể ngăn cản được mỹ nhân đối với người tỏ tình như vậy, người đàn ông hư vinh cũng được thỏa mãn, cộng thêm tài sản bối cảnh cô hùng hậu, nếu là đàn ông khác, sợ không còn sớm liền vội vả đáp ứng cùng cô lui tới .
Hắn đưa ra lý do cự tuyệt khiên cho cô giận đến trợn tròn mắt hạnh.
Hắn không phải là không thích cô, mà là với cao không hơn cùng không có tính nói tình cảm, hai loại lý do nát này, cô không thể tiếp nhận!
“Thích thì nói thích, không thích thì nói không thích a! Cách nói của loại người như anh làm người ta chán ghét.” Cô không chấp nhận loại đáp án buộc lòng người này .
Đối mặt lên án của cô, Trí Đạc do dự không nói một câu, hắn sợ nói chuyện không thể, tạo thành về sau gặp mặt sẽ bối rối.
“Cô ghét tôi vậy cũng không có biện pháp.” Hắn bất đắc dĩ nói, “Tôi chỉ có thể trả lời như vậy.”
“Rất tốt, vậy hãy cùng một dạng anh không chấp nhận em, em cũng vậy không chấp nhận anh cự tuyệt.” Thiên Thiên theo lý thường dĩ nhiên nói.”Dù sao em đã nói cho anh biết em thích anh, anh cự tuyệt nữa cũng vô ích, em chính là muốn thích anh.”
“Cô. . . . . .”
“Anh không nên nói nữa, em sẽ không nghe lời anh.” Cô tức giận ngăn cản hắn lên tiếng, không cần suy nghĩ cũng biết, hắn nhất định là hi vọng muốn khuyên cô một chút … Nói nhảm.
Nếu như cô xua đuổi khỏi ý nghĩ, cô sẽ còn thích hắn như vậy tới bây giờ sao?
“Em làm sao lại thích một đầu heo đứng đắn như vậy a? Tức chết mà” Cô bóp cổ tay mà đấm tim mình.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu bộ dáng cô lầu bầu, Trí Đạc không khỏi mỉm cười, hắn cảm thấy cô thật ra thì còn rất đáng yêu.
Âm thầm tự nói khóe mắt Thiên Thiên vô ý liếc lên hắn đối với mình khẽ mỉm cười, mắt nhìn không khỏi choáng váng, hắn thế nhưng biết cười. . . . . .
Đang lúc cô muốn nhìn hắn nở nụ cười nữa thì nụ cười của hắn không thấy, phảng phất giấc mộng Nam Kha, hết thảy đều không tồn tại.
Nhất thời, trong lòng cô có mục tiêu mới.
“Uh, cứ làm như vậy!” Cô khích lệ mình, có chí ắt làm nên!
☆ ☆ ☆
Sáng sớm ngày thứ ba ở Anh quốc, Trí Đạc cho là hôm nay bọn họ sẽ lên đường, theo hành trình dự định của Thiên Thiên bắt đầu du lịch một tháng, không nghĩ tới khi hắn tỉnh ngủ, đi tới phòng bếp muốn chuẩn bị bữa ăn sáng hai người thì mới phát hiện cô đã ở trước cửa mang giày thể thao.
“Anh rời giường rồi, thế nào ngủ không nhiều a? Ghế sa lon một chút cũng không thoải mái! Giường tặng cho anh ngủ đó, em có việc muốn đi ra ngoài.”
“Không phải là xe lửa mười giờ sao?” Trí Đạc hồ nghi hỏi, “Cô còn muốn đi nơi nào?”
“Ân. . . . . . Chúng ta tạm thời không rời Luân Đôn, chờ thêm một chút hãy nói.” Từ ngữ mập mờ cô nói.
“Thay đổi kế hoạch?” Hắn cau mày.”Sao lại đột nhiên như vậy?”
“Này. . . . . . Này rất bình thường không phải sao? Kế hoạch không cản nổi biến hóa a! Em đi ra ngoài trước một chút, một mình anh kiếm chuyện làm a, bái bai!” Thiên Thiên không cho hắn bất kỳ cơ hội hỏi thăm, chạy nhanh như làn khói đi ra ngoài.
Trí Đạc không còn kịp hỏi thăm cô muốn đi đâu, lại để cho cô chạy mất.
Trong phòng đột nhiên chỉ còn lại một mình hắn, cũng không biết nên làm cái gì mới phải, thói quen chiếu cố người khác, đột nhiên để cho hắn ở một mình cảm thấy là lạ .
Vốn là muốn thay cô ấy làm một bữa ăn sáng ngon không thể làm gì khác hơn là bỏ qua, cô ấy nói không sai, kế hoạch vĩnh viễn không cản nổi biến hóa.
Mất đi nguyên nhân hăng hái, hắn lấy đồ mua từ trong túi ngày hôm qua cô thay hắn mua ra từng cái quần áo sửa sang lại tốt, hắn chọn quần jean màu đậm cùng áo thun đen nhìn thuận mắt nhất, tiến vào trong phòng tắm tắm rửa.
Mặc vào trang phục hưu nhàn, nhìn thấy mình trong gương, hắn hơi sửng sờ.
Trong gương cái thanh niên này thoạt nhìn thoải mái, là hắn sao?
Hắn đã bao lâu không có mặc thun, quần jean rồi? Mở rộng tứ chi thon dài, vải vóc mềm mại làm cho hắn cảm thấy thoải mái, tâm tình nhất thời buông lỏng.
Hắn cảm thấy tim có chút đập, không nhiều dự tính, cô không có tùy tiện thay hắn chọn lựa quần áo, thoải mái là điều kiện tiên quyết, còn phải chú ý dễ coi cùng với phù hợp cá tính của hắn, cô nhọc lòng .
Trí Đạc cảm thấy trái tim nong nóng , hắn biết mình bởi vì cô lơ đãng mà lộ vẻ quan tâm.
“Cô ấy đi nơi nào? Mình đã làm gì?” Hắn không khỏi hỏi ngược lại mình.
Chung đụng tới nay đã ba ngày, cô không ngừng đổi mới ấn tượng cửa hắn đối với dĩ vãng của cô, cô đối với hắn tốt, mà lại không chút nào cất giữ mà thú nhận tâm ý của mình, hoàn toàn không có một người nào, không có một thiên kim tiểu thư nào dáng vẻ nên có, mà hắn, lại tuyệt không hiểu rõ cô muốn là cái gì.
“Không đúng!” Hắn sau đó mới nhớ tới, nơi này là Anh quốc, mà cô không quen cuộc sống nơi này, có chuyện gì mà lại muốn đi ra ngoài? “Cô ấy gạt mình.” Tức giận thoáng chốc tràn đầy ngực, hắn không chút nghĩ ngợi mà lao ra cửa.
Cô ấy một cô gái cứ như vậy mà đi ra ngoài, bây giờ quá nguy hiểm, hắn tại sao không có nghĩ tới chứ? Thật sự quá trách nhiệm rồi, công việc của hắn chính là chiếu cố cô, bảo vệ cô, nếu như cô xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hắn cảm thấy khó khăn từ sai lầm kia.
Lao ra tòa nhà đi tới đường tắt không có một bóng người, hắn theo trực giác hướng bên phải chạy, nóng lòng muốn đuổi theo tìm cô.
Không có, cô ấy không có ở trong chợ!
Mặt luôn luôn nghiêm túc xuất hiện gấp gáp, hắn nóng lòng tìm bóng dáng của cô ở chung quanh, phố lớn ngõ nhỏ đi qua đi lại, lại thủy chung không có phát hiện tung tích của cô.
Cô ấy rốt cuộc đi nơi nào?
Ngay lúc hắn khổ sở không đối sách, lơ đãng thấy một chỗ cà phê ngồi ngoài trời, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Hắn giật mình sững sốt tại nguyên chỗ, thật lâu nói không ra lời.
Một cô gái mỹ lệ Đông Phương mang theo cười ngọt ngào mặc tạp dề, cười hỏi thăm khách hàng muốn dùng chút gì, cũng ở thực đơn ghi nhớ món ăn mà khách hàng kêu, sau đó xoay người trở lại trong quầy cà phê.
Năm phút đồng hồ sau, cô cẩn thận cầm khay bày đầy cà phê cùng món ăn, duy trì nụ cười trên mặt nhất nhất đem cà phê gửi cho những khách nhân ngồi ở cà phê ngoài trời.
Một thiên kim đại tiểu thư từ nhỏ không có nâng lên một vật nặng gì, làm sao người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp mà chạy đến nơi đây phục vụ hầu hạ người