Trúc cười để Dung an lòng, mặc dù trong lòng nó nặng trĩu, sự xuất hiện của Minh Hồng như 1 rào cản giữa nó và Long. Đến giờ vào lớp, nó kêu mệt, nói Dung xin phép cô cho nghỉ tiết này, Dung biết nó cần yên tĩnh nên cũng ko ép nó và ko đi theo nó. Trúc lang thang ra khu nhà phía sau trường, nơi đây thật yên tĩnh và biệt lập, nó phát hiện ra nơi này tình cờ trong 1 lần đi lấy sổ sách cho cô giáo. Nó ngồi xuống chiếc ghế đá tựa lưng vào và nhắm mắt lại, từng làn gió khẽ thổi vào gương mặt xinh đẹp của nó, nó xõa mái tóc dài óng ả của nó ra, gió thổi tung lên, nó mặc kệ, mùi hoa ở đâu thoang thoảng nhẹ nhẹ. Nó thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn. Nó mỉm cười…
Cách đó ko xa, Hoàng đã nhìn thấy Trúc, thằng nhóc khá ngạc nhiên vì con nhóc này hôm nay lại bỏ học (nó vốn là 1 học sinh nghiêm túc mà). Hoàng cứ ở đó nhìn trộm Trúc, con nhỏ hôm nay lạ quá, nó có chuyện gì mà trông buồn buồn vậy, nó xõa tóc ra kìa, tóc đẹp thật vậy mà cứ cột lên. Nó cười trông thật xinh, sao nụ cười này buồn vậy? Con nhóc có chuyện gì sao?
Hoàng từ từ tiến đến bên cạnh Trúc, con nhỏ vẫn ko biết gì, Hoàng nhẹ nhàng
- Sao lại ngồi đây 1 mình, học sinh ưu tú như gà tre nhà ta mà cũng biết trốn tiết sao?
- Anh đấy ah, làm tôi giật mình, tôi hơi mệt nên ra đây hít thở ko khí cho thoáng í mà – Trúc nói
- Vậy sao, mỗi khi tôi buồn hay chán nản điều gì tôi cũng hay ra đây, ở đây yên tĩnh lại đẹp nữa, sau đó là tôi cảm thấy bình tâm trở lại, chỗ này chỉ có tôi với thằng Hùng hay ra thôi, bây giờ có thêm cả cô nữa đó hi hi
- Thế ah, vậy là anh chuyên gia trốn tiết rồi nhá- Trúc cười toe
- Cô cười rồi kìa, cô cười trông xinh lắm, đừng nhăn nhó trông như bà già í – Hoàng tủm tỉm
- Anh đúng là đồ cà chớn mà – Trúc giẩu mỏ
- Đồ cà chớn này hơi bị đẹp trai nhá, cà chớn như tui khối người mơ ko đc đó
- Úi, chảnh thấy ớn lun nè – Trúc giả vờ rùng mình
- Chảnh đâu mà chảnh, sự thật nó là như thế, tui biết làm sao bây giờ, đẹp trai cũng khổ quá đi – Hoàng giả vờ than và cười toe
- Thui đi, ghê quá ông nội ơi, trông cái mặt anh kìa ko nhìn thấy mặt đất nữa, coi chừng trúng gió cứ hếch mặt lên mà đi ha ha ha – Trúc ngoác miệng cười, nhìn cái bản mặt của Hoàng phởn phơ như trẻ con, ngộ hết biết
- Gà tre như thế mới đúng là gà tre chứ – Hoàng tủm tỉm
- Gà tre cái đầu anh í – Bắt đầu trở lại bản tính cũ
- Nè, tuần sau cô có đi sinh nhật chị của Hùng ko?
- Tui…cũng chưa biết nữa, thực sự tôi chưa đến những chỗ như thế bao giờ tôi thấy ngại ngại sao í- Trúc bối rối
- Ngại hả, ko sao đâu, còn có Dung, có tôi nè, việc gì phải ngại, đi đi cho vui nhá nhá
- Nhưng tui…
- Thôi cứ vậy đi, ko nói nhiều nữa, Hùng nó chưa mời ai bao giờ đến sinh nhật chị nó đâu nhá, cô và Dung là trường hợp đặc biệt lắm đó. Đi đi nhé
- Ơ, nhưng mà tui… – Trúc chưa nói dứt câu thì Hoàng đã chạy đi rồi, chẳng lẽ con nhóc lại nói là tui ko có đồ để diện mấy chỗ tiệc tùng sang trọng đó đâu. Nó thở dài và đứng dậy. Trong lòng nó cảm giác đỡ nặng nề hơn, ko hiểu sao gần đây nói chuyện với Hoàng nó ko còn cảm thấy khó chịu nữa, mặc dù có cãi nhau nhưng nó ko thấy bực bội như trước nữa.
***
1 tuần tiếp theo
Trúc ko có cách nào gặp riêng Long, cứ mỗi lần Long qua lớp nó, nó đã thấy mừng thì 1 lúc sau lại xuất hiện con nhỏ Minh Hồng, nó luôn giả vờ nhõng nhẽo với Long và tìm cớ kéo Long đi chỗ khác. Trúc thấy vậy, nó buồn lắm, nó ko muốn làm Long khó xử nên nó luôn từ chối mỗi khi Long qua lớp rủ nó xuống canteen. Long ngay trước mặt nó thôi mà nó thấy sao xa cách quá, nó tủi thân lắm. Nó chẳng thể nào phản đối đc, nó có là gì đâu, chỉ là 1 người bạn, còn Minh Hồng là người sắp đính hôn với Long. Tự nhiên nó thấy giận Long, giận mình, Long gọi điện thoại nhắn tin nó cũng ko trả lời hoặc trả lời 1 cách qua loa lấy lệ. Nó thấy giọng Long buồn lắm nhưng nó cũng buồn có kém gì Long đâu
Hôm đó sau khi tan học, Trúc đang lững thững ra bến xe bus thì gặp Long, nó mừng hết biết, Long thấy nó cũng mừng ko kém. Nó chỉ muốn lao ra ôm chầm lấy Long, 1 tuần ko nói chuyện nó cảm tưởng như dài cả thế kỉ vậy. Nhưng nó khựng lại, bao nhiều giận dỗi chợt trỗi lên trong nó, nó lạnh tanh
- Trúc ah, sao Trúc ko trả lời điện thoại của Long – Long lo lắng
- Ah…tại Trúc bận, dạo này bài vở nhiều quá- nó nói dối
- Chẳng lẽ bận đến mức ko dành nổi cho Long 1 phút sao – Long nghèn nghẹn, thằng nhóc rõ ràng là rất nhớ con nhỏ
- Tại Trúc nghĩ Long cũng bận nên ko gọi lại – Trúc tỉnh bơ
- Long rất nhớ Trúc, nhớ lắm, cả tuần qua ko nói chuyện với Trúc được Long như phát điên lên vậy
- Thật sao – con nhóc thấy sung sướng trong lòng
- Trúc đã hứa với Long rồi đó nghen, chờ Long, Long sẽ cố giải quyết mọi chuyện mà, Trúc…
- Anh Long!!! Nhanh lên nào, anh ko nhớ tý chúng mình phải đi có việc sao, e muốn đi mua ít đồ – tiếng Minh Hồng từ trong chiếc xe ô tô vang lên
- Thôi Long về đi, nói chuyện sau cũng đc, Trúc hiểu mà – Nó cười trấn an Long
- Thật sao? Long vui lắm, Long về nhé – Nó nhìn Trúc lưu luyến
***
Trúc về đến nhà, nó thấy Hoàng đã đứng đấy đợi sẵn, nhìn thấy nó Hoàng cười rất tươi.
- Tối nay là sinh nhật rồi, cô chuẩn bị gì chưa?
- Tối nay sao? Tôi…tôi – Trúc giật mình, lúng túng
- Tôi biết mà, theo tôi nào – Hoàng nắm tay Trúc kéo đi
- Đi đâu vậy?
- Đi theo tôi thì biết thôi mà
Hoàng đèo Trúc đến 1 nhà hàng rất đẹp, gọi đủ các món, cực kì hấp dẫn, Trúc nhìn Hoàng ngạc nhiên ko hiểu gì cả.
- Ăn đi, ăn rồi mới có sức làm những việc tiếp theo – thằng nhóc nói và gắp lia lịa cho Trúc
- Việc gì???
- Ăn đi rồi biết, tôi ko đầu độc cô đâu mà sợ, ngốc ah- Hoàng cốc vào trán Trúc
- Ăn thì ăn, đc mời tội gì – Trúc cười toe toet
Con nhỏ đói ngấu, ăn ngon lành, Hoàng cứ gắp lia lịa cho nó, nhìn con nhỏ ăn ngon lành thật đáng yêu biết bao
- Miệng dính thức ăn kìa – Hoàng lấy khăn lau cho Trúc
- Ơ, vậy sao, hì hì – con nhóc cười và vô tư ăn tiếp, nó đâu biết rằng nụ cười đó của con nhóc làm thằng nhóc ngồi đối diện đau tim.
1 lúc sau…
- Ôi tôi no quá rồi, no ko ăn nổi nữa – Trúc kêu lên
- No thật chưa?
- Ừh – Trúc gật gật
Hoàng vẫy tay kêu tính tiền, sau khi thanh toán xong nó kéo Trúc đứng dậy
- Ta đi thôi
- Đi đâu vậy?
- Cứ đi thì biết, đừng hỏi nữa đc ko
Hoàng dẫn Trúc đến 1 salon làm tóc rất to, ấn Trúc vào đó,
- Cô ngồi đó đi, chỗ làm tóc này là 1 người quen của tôi, anh ý rất nổi tiếng đó, cô yên tâm đi
- Sao tôi phải làm tóc, tôi ko làm đâu – trúc dãy nảy
- Tối nay cô đi sinh nhật mà ngồi yên đi nào
- Nhưng…
- Không nói nhiều, về khoản thời trang thì cô làm sao bằng tôi,
Trúc đành ngậm ngùi ngồi yên, thôi kệ vậy, đến đâu thì đến, nó đành nhắm mắt đưa đầu vậy.
2 tiếng sau…
Nó mở mắt ra, trước mắt nó là ai vậy, nó ko nhận ra nữa, 1 Trúc hoàn toàn khác, mái tóc dài của nó đc uốn xoăn nhẹ nhàng ở phần dưới trông vửa tự
nhiên vừa điệu đà, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng nổi bật là đôi mắt to tròn và hàng mi con vút. Nó quay lại nhìn Hoàng ngơ ngac, Hoàng cũng đang nghệt mặt ra vì nhìn con nhóc, trông nó thật là xinh đẹp, nó thấy ngượng ngùng vì chưa bao giờ trang điểm thế này cả
- Cô bé rất xinh đẹp, mái tóc cũng đẹp, anh chỉ uốn xoăn nhẹ nhàng thôi, cô bé về gội đầu là tóc lai như cũ thui hà – Anh Tony chủ cửa hàng nói
- Dạ…dạ e cảm ơn anh – nó lúng túng
- Anh đúng là bậc thầy nha, con vịt biến thành con thiên nga rồi – Hoàng cười tươi
- Tôi mà là vịt àh – Trúc lừ mắt
- Đi thôi – Hoàng lại lôi xềnh xêch Trúc đi làm con nhóc chóng cả mặt
***
Về nhà…
Hoàng đưa cho Trúc 1 cái hộp, Trúc ngạc nhiên mở ra, trong đó là chiếc váy màu trắng hôm trước nó thử hộ Hoàng
- Cái này là sao? Nó ngước mắt lên nhìn Hoàng ngạc nhiên
- Cái này để cô mặc tối nay đó
- Tôi ko mặc,
- Sao ko? Hoàng ngạc nhiên
- Tôi ko thích, tôi ko thích mang nợ anh
- Nợ gì, cái váy này đáng bao nhiêu đâu ( hơn 300$ mà nói ko đáng bao nhiêu)
- Tôi ko thích, anh cất đi – Trúc vùng vằng
- Thôi đc rồi, cô ko thích thì coi như là tôi cho cô mượn đc chưa nào
- Thật chứ? Mượn thì đc- Con nhóc gật gù
Gà tre này ngốc thật, sau này trả cho tui để tui mặc chắc
- Thôi cô thử đi, sắp đến giờ rùi đó, tôi cũng về nhà chuẩn bị đây
Trúc tần ngần thử chiếc váy, nó nhìn vào gương, trông nó hôm nay đẹp quá, lộng lẫy như 1 công chúa vậy, phần trên chiếc váy ôm sát vào người nó hiện lên đường cong thon thả, phần dưới xòe ra trông trẻ trung dễ thương, nó đi 1 đôi dép cao gót màu bạc ra, đôi này papa mua cho nó lâu rồi nhưng vẫn còn mới nguyên vì nó đã đi lần nào đâu. Nó hơi bối rối, từ trước đến giờ nó chưa mặc thế này bao giờ mặc dù trông nó cực kì xinh đẹp. Nó cầm điện thoại lên gọi cho Dung, cả ngày hôm nay ko thấy Dung hỏi nó về chuyện váy áo, nó gọi và nt cũng ko thấy Dung trả lời, mặc dù cách đây mấy hôm nó còn dặn đi dặn lại là sẽ đưa Trúc mấy chiếc váy để thử.
- Alo, Dung ah, bồ chuẩn bị xong chưa?
- Xong rồi, bồ cũng xong rồi đúng ko hí hí hí – Nó cười khúc khích, Trúc hình dung ra sự việc rùi, có lẽ chuyện này Dung cũng biết
- Nè, bồ biết rồi phải ko, thảo nào ko chịu nghe đt của mình, đáng đánh đòn
- Hí hí hí, mình định sang nhà bồ, nhưng có người tranh chỗ rồi, mình đến thành thừa hả hi hi hi
- Thế mấy giờ bồ và anh Hùng qua đây vậy
- Tụi mình ko qua đc đâu, có lẽ mình và anh Hùng đi trước, mình nhờ anh Hoàng đón bồ rùi đó hí hí hí, thôi mình cúp máy đây, bi bi
- Ơ, nhưng mà… tít tít
“Cái con nhỏ này, âm mưu gì đây, hư quá đi mất.” Trúc lẩm bẩm
- Gà tre, cô xong chưa, ra ngoài đi, lề mề quá – Hoàng gọi
- Đây, tôi ra đây – Trúc luống cuống vớ chiếc ví màu trắng của nó đi ra
Nhìn thấy con nhóc, Hoàng choáng váng, vẫn biết là nó xinh, nó đã từng mặc chiếc váy này rồi, nhưng hôm nay con nhỏ này đẹp mê hồn, nó sững sờ 1 lúc.
- Ơ, sao lại đi xe này – Trúc hỏi
Hoàng đang ngồi trên 1 chiếc xe BMW 2 cửa đẹp tuyệt, trông thằng nhóc hôm nay thật phong độ đẹp trai, nó mặc 1 chiếc áo sơ mi đen ở trong và khoác 1 chiếc áo vest trắng ra ngoài nhìn trông chững trạc lắm.
- Thế cô muốn mặc váy đi xe máy hả? Lên xe đi nào – Hoàng lịch sự đi ra mở cửa xe cho Trúc vào
- Ờ, đúng hen – con nhóc cười toe
Trông 2 đứa nó hôm nay thật đẹp đôi, Hoàng thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang Trúc, con nhỏ đang thích thú ngắm ngía, trông thật là dễ thương. Bỗng…nó nhìn thấy 1 vật trên cổ Trúc, đó là chiếc dây chuyền có mặt là 1 viên đá màu xanh. Nó chợt tái mẹt mặt
- Sao cô có thứ này – Thằng nhóc hỏi
- Thứ gì cơ? Trúc ngạc nhiên
- Viên…đá trên… cổ cô đó – Hoàng run run
- Ah, đó là viên đá may mắn, bố tôi cho tôi từ hồi nhỏ đó
- Sao hôm đi vincom có thấy cô đeo đâu
- Ah, hôm đấy nó bị đứt dây tôi chưa kịp sửa lại nên ko đeo
- Vậy là… – Hoàng tự dưng phanh gấp lại
- Ui da, anh làm cái gì đấy? Trúc mất đà chúi ra trước may mà con nhóc có đeo dây an toàn
- Bố…bố cô tên gì – Thằng nhóc lắp bắp
- Anh hỏi làm gì, mà anh bị sao thế – Con nhỏ ngạc nhiên
- Tôi hỏi bố cô tên là gì???? Thằng nhóc quát ầm lên
- Ơ, bố tôi tên là Khánh – Con nhóc giật mình trả lời răm rắp
- Tên là Khánh àh, thật ko? – thằng nhỏ lắc mạnh vai Trúc
- Anh bị điên ah, anh làm cái trò gì vậy? – Trúc hét lên
- Tôi xin lỗi – Hoàng sực tỉnh
Nó lái xe đi tiếp, cả buổi thằng nhóc suy tư lắm còn Trúc lại ko hiểu thái độ của Hoàng, vừa tức vừa thắc mắc. Cả buổi 2 đứa ko ai nói với ai câu gì. Đến nơi rồi, nhà Hùng quả ko hổ danh là tập đoàn mĩ phẩm lớn nhất, từ cổng vào đến nhà đi mất 1 đoạn sân khá rộng. Mọi người có vẻ biết Hoàng nên đứng gác 2 bên cổng lịch sự cúi chào. Hoàng đỗ xe vào bãi gửi xe, nó quay ra nói với Trúc
- Cô ngồi đây đợi tôi, chỉ 5 phút thôi, tôi sẽ quay lại- Hoàng rút điện thoại ra và chạy đi đâu đó
- Nhanh lên đó – Trúc với theo
Con nhóc ngồi trên xe oto quan sát, bãi đỗ xe nhà Hùng rất rộng, xung quanh toàn những oto đắt tiền, người nào cũng ăn mặc sang trọng, tự dưng nó thấy run run. Đang ngồi trong xe thì nó thấy bóng người rất quen thuộc…là Long, nó đang cười tươi thì lại xuất hiện thêm…Minh Hồng, nó chợt tắt nụ cười. Con nhỏ còn khoác vai Long rất tình cảm, Long gạt ra, con nhỏ lại khoác lại. Trúc ỉu xìu, nó lại thấy nghèn nghẹn ở cổ họng, cay cay ở sống mũi.
“Ko đc khóc, Trúc ơi, ko đc khóc” Nó lẩm bẩm
- Gà tre, đi thôi nào – Hoàng đã quay lại, trông thằng nhóc rất tươi tắn và hạnh phúc, dịu dàng gọi Trúc và mở cửa ra.
Trúc hơi ngạc nhiên trước thái độ mưa nắng thất thường của Hoàng, nhưng thôi kệ, chẳng hơi đâu thắc mắc làm gì, đầu óc nó vẫn đang lởn vởn cái hình ảnh Minh Hồng khoác tay Long cười toe toét.
- Cười lên đi chứ, hôm nay đi sinh nhật chứ có phải đi đưa đám ma đâu mà mặt cô ỉu xìu vậy – Hoàng nhắc nhở
“Ừh nhỉ, hôm nay đi sinh nhật mà”, Hoàng kéo nó về thực tại, điều đấy lại khiến nó run run lại
- Tôi run quá – Trúc bối rối – Tôi ko quen mấy chỗ này
- Đừng lo, có tôi đây rồi – Hoàng cười dịu dàng, cầm tay Trúc khoác vào tay nó
- Ơ, nhưng…
- Khoác vào cho đỡ run, ko tý cô ngã lăn ra sàn thì sao. – Hoàng tủm tỉm
Nó đành khoác tay Hoàng, chúng nó tự tin bước vào, trông 2 đứa nhìn như 1 cặp trời sinh vậy, ai nhìn cũng phải ngưỡng mộ. Điều đấy làm Hoàng sướng lắm, tủm tỉm cười hoài…Bước vào đến sảnh nhà Hùng, Trúc còn choáng váng nữa, đây mà là nhà ư, gọi là lâu đài thì đúng hơn, mọi người quan khách đến đông đủ, ai trông cũng lịch sự xinh đẹp. Nó lóng ngóng, biết điều đó, Hoàng quay ra trấn an nó
- Đừng lo, có tôi đây rồi, cô cứ bình tĩnh, hôm nay cô rất đẹp, – Hoàng nhìn Trúc âu yếm
Sự xuất hiện của đôi Hoàng và Trúc khiến mọi ánh mắt đều hướng về chúng nó
- Kia ko phải là thiếu gia của chủ tịch Vương sao
- Cô gái kia là ai, trông xinh quá, nhìn thật xứng đôi
- Con nhỏ kia là ai, sao nó lại khoác tay anh Hoàng, nhìn ghét quá
- Bla…bla (nhìu lắm kể ko hết)
Hoàng nói xong liền phóng sang nhà, Trúc nghe Hoàng nói vậy mới nhớ ra cả tối hôm nay nó cũng chưa ăn uống gì đc mấy, cái bụng của nó bắt đầu biểu tình dữ dội. Nó ra mở cửa, Hoàng đứng đó cười tít mắt vác theo mấy lon nước ngọt.
- Đồ uống đó, cả tối nay anh chả ăn uống đc gì, bây giờ đói muốn xỉu rồi nè – Hoàng nhăn nhó
- Hi hi, vào nhà đi, đợi tôi chút – Trúc cười
Khoảng 15 phút sau…Trúc bê ra 1 cái nồi nhỏ, và 2 cái bát, 2 đôi đũa. Mở ra là 1 nồi mì ngon lành, rau, trứng, thịt, hành, bốc khói nghi ngút, ngon quá !!!
- Ngon quá đi mất, nhưng sao ko để ra bát?
- Thì bát đây còn gì?
- Í anh là ko để ra cái bát tô như hôm trước
- Hôm trước có mình anh ăn thôi, hôm nay có tôi ăn nữa mà – Trúc cầm bát lên găp mì
- Ăn kiều này ngộ thế?
- Anh ăn ko? Ko là tôi ăn hết nè ! – Trúc gắp lấy gắp để vào bát nó
- Ăn!! Ăn chứ!! Dại gì ko ăn – Hoàng vớ lấy bát và gắp lia lịa vào bát mình
- Xì xụp…xì xụp…
- Ngon ko?
- Ngon!! Ngon cực kì í!!!
- Thế lần này đc mấy điểm
- 20 điểm
- Làm gì có thang điểm 20, xạo thế
- Có chứ anh cho thế, tại hôm nay ăn chung với e thế này thấy ngon hơn – Hoàng cười tít mắt
- Xì…cà chớn
- Gà tre nè…
- Sao cơ?
- Em đổi xưng hô đi
- Là sao?
- Anh hơn tuổi e, e phải gọi bằng anh chứ?
- Tôi…ko quen
- Thì tập dần đi cho quen
- Tại sao tui phải tập
- Chẳng lẽ sau này làm vợ anh e cũng xưng hô thế hả – Hoàng tủm tỉm
- Ai làm vợ anh, thích chết hả? Đồ cà chớn – Trúc lườm Hoàng rách mắt lun
- Ừh, ko làm vợ thì làm bà xã vậy, từ nay anh gọi e là bà xã vậy – Hoàng hí hửng
- Anh thích chết sao? – Trúc oánh thùm thụp vào người Hoàng
- Nè, yêu cho roi cho vọt hả?
- Đồ cà chớn – Trúc xì mặt ra
- He he anh đùa đó… giận sao? – Hoàng cúi cúi xuống nhìn Trúc
- Ko thèm giận nhá
- Nè, muốn nghe anh đàn ko? Anh đàn cho nghe
- Anh biết đàn hả? Thiệt ko?
- Thiệt!…Đợi anh chút- Hoàng phóng như bay về nhà vác cái đàn guitar sang
- Em thích nghe bài gì nào?
- Bài gì cũng đc!
- Vậy anh đàn bài “Cry on my shoulder” nhé
- Ok men
Hoàng bắt đầu cất giọng hát, giọng hát của Hoàng thật ấm áp và ngọt ngào, tiếng đàn dịu ngọt, Hoàng hát và nhìn Trúc, ánh mắt thằng nhóc đắm đuối. Con nhóc bối rối chống tay nhìn sang chỗ khác. Tiếng đàn và giọng hát của Hoàng ngọt ngào quá. Nó chìm đắm vào giai điệu bài hát, nó nhớ đến Long, nó thấy buồn, nó khóc…và nó gục vào vai Hoàng…ngủ thiếp đi.
Hoàng hát xong, thấy con nhóc ngủ mất rồi…
“Đúng là đàn gẩy tai trâu mà, người ta đàn hay vậy là ngủ lăn ra” – Hoàng lẩm bẩm cười. Nhứng nó ko muốn đánh thức con nhỏ chút nào, trên mắt con nhỏ còn 1 giọt nước mắt đọng lại. Hôm nay con nhóc đã quá mệt mỏi rồi. Hoàng nhẹ nhàng đỡ con nhỏ nằm xuống ghế, lau giọt nước mắt trên khóe mắt Trúc. Nó chạy lên nhà lấy cái chăn xuống đắp cho con nhóc. Sau mấy giây ngập ngừng nó quyết định kiss lên trán con nhỏ
- Ngủ ngon nhé, bà xã- Hoàng tủm tỉm cười
2 tuần tiếp theo…
Sắp sửa thi học kì, Trúc bù đầu với bài vở, đôi lúc nó nhớ Long đến cồn cào mà ko cách nào găp đc. Con Long, nó vẫn đứng nhìn trộm con nhỏ từ xa, lúc nào cũng thấy Hoàng đi cùng con nhỏ. Nó đau lòng lắm. Nó như người mất hồn.
- Anh làm sao vậy, lúc nào anh cũng hư người trên mây vậy, ở bên cạnh e mà anh toàn nghĩ đi đâu thế – Minh Hồng bực bội
- …im lặng… – Thằng nhóc đã chán ngây khi phải nhìn, phải nghe giọng nói đáng ghét của con nhỏ
- Có phải anh đang nghĩ đến con Trúc ko? – Minh Hồng nói
- …im lặng…
- Vì con nhỏ đó mà anh đối xử với tôi thế sao? Nó có gì hơn tôi chứ? Tôi sẽ ko để yên cho con nhỏ đó đâu – Minh Hồng gào lên
- Cô im đi…Tôi chán ngấy cô đến tận cổ rồi… Toi chán phải nhìn cái bộ mặt của cô…chán khi phải nghe cái giọng nói của cô… – Long gào lên
- Anh…Anh quá quắt lắm…Tôi sẽ ko để con nhỏ đó yên thân đâu…Anh coi thường Minh Hồng này quá!
- Cô dám làm gì Trúc…tôi sẽ giết cô đó – Long nắm chặt lấy vai của Minh Hồng bóp mạnh
- Anh…Đau quá!! Minh Hồng la lên,
Long bỏ vai Minh Hồng ra, nó bỏ đi, nó ko muốn nhìn thấy cái bộ mặt của Minh Hồng. Còn Minh Hồng, vửa đau vừa tức, mắt nó long lên sòng sọc, nó nghiến răng.
- Đc rồi, Trúc ah, mày tưởng tao sẽ để yên cho mày thế sao, mày ko thể có tất cả mọi thứ đc. – Nó cười nham hiểm và rút điện thoại ra
- Alo, tôi Trần Lân nghe
- Con chào bác ạh, con Minh Hồng đây ạh
- Ồ, Hồng đấy hả con, có chuyện gì mà gọi cho bác vậy
- Bác ơi…sụt sịt…sụt sịt… anh Long… – Minh Hồng giả đò khóc lóc
- Sao vậy? Thằng Long làm sao
- Anh ko sao, nhưng anh vừa đe dọa con xong bác, con khổ tâm lắm
- Cái gì cơ? Nó đe dọa gì con?
- Dạ con thấy anh cứ suốt ngày chạy theo con bé Trúc thì con nhắc nhở anh í, dù sao anh í cũng sắp đính hôn với con, hơn nữa con bé Trúc kia cũng có bạn trai vậy mà cứ suốt ngày bám lấy anh Long, con khuyên ảnh thì anh mắng con bênh vực con nhỏ kia, rồi dọa…giết con nếu con đụng đến Trúc. Con chỉ muốn tốt cho Long thôi con có làm gì đâu? Hưc hức hu hu hu – Minh Hồng òa khóc nức nở (giả tạo thế)
- Chết thật, cái thằng này thật ko ra gì, hỏng thật…hỏng thật rồi…sao tôi lại có thằng con ngu muội thế chứ? ông Trần gầm lên trong điện thoại
- Bác…bác bình tĩnh, để con khuyên anh từ từ, bác đừng làm gì anh í hết nha bác – Minh Hồng rối rít
- Con còn bênh nó sao, để nó về bác sẽ cho nó 1 trận, từ nay cấm…cấm tiệt ko cho nó tiếp xúc với con nhỏ kia nữa… – ông Trần gắt lên trong điện thoại
- Nhưng bác đừng mắng anh í tội nghiệp anh í lắm, chẳng qua anh Long bị con bé kia dụ dỗ thôi
- Con tốt quá, con chỉ nghĩ cho thằng Long thôi…sao nó ko nghĩ đến chuyện đấy nhỉ, thôi con đừng buồn nghen, có gì bác sẽ dạy bảo nó sau
- Dạ, vâng con chào bác –
Minh Hồng cúp máy mỉm cười, vậy là bước đầu kế hoạch của nó đã thành công, nó sẽ cô lập hết những người xung quanh con nhóc, để con nhóc ko còn ai nương tựa giúp đỡ, lúc đó nó sẽ ra tay. Nó cúi xuống bấm số điện thoại và gửi tin nhắn
- “Cô là Tuyết Mai phải ko? Tôi biết cô căm con Trúc lắm, tôi cũng vậy, tôi có kế hoạch rất hay, nếu cô có nhã ý thì gặp tôi tại quán Ciao lúc 7 giờ tối nay. Minh Hồng”
- “Ok”
Minh Hồng cười phá lên, nó khoái trí lắm “Mày dám đụng đến tao sao Trúc, tao ko để mày cướp Long như mấy năm trước đâu, tao sẽ cho mày biết thế nào là đau khổ…”
***
Tại quán Ciao lúc 7 giờ kém tối
Tuyết Mai bước vào quán, chon 1 chỗ ngồi, nó nhìn quanh quất, bàn nào ngồi cũng có đôi cả, vậy là Minh Hồng chưa tới. Nó gọi nước uống và lấy điện thoại ra
- Alo, cô tới chưa?
- Tới rồi, tôi đang vào đây
Minh Hồng bước vào, nó mặc 1 chiếc váy màu hồng rực rỡ, chưa hỏi đã biết nó tên là Hồng rồi. Minh Hồng đi thẳng vào chỗ Tuyết Mai đang ngồi. Nó gọi 1 Pink lady và quay ra cười với Tuyết Mai
- Chào, biết tên nhau cả rồi nhé, khỏi giới thiệu dài dòng
- ok, nhưng sao cô biết tôi có mối thù với Trúc? – Tuyết Mai ngạc nhiên hỏi
- Tôi biết chứ, Tuyết Mai hoa khôi của trường, ai lại ko biết – Minh Hồng tủm tỉm cười
- Àh, Uhm – Tuyết Mai cười nhẹ, 2 từ “hoa khôi” sao nghe êm tai thế
- Vậy mà hoa khôi lại bị 1 con nhỏ khố rách ao ôm cướp trên giàn mướp người mà mình thầm thương trộm nhớ – Minh Hồng chậm rãi nói tiếp, câu này khiến Tuyết Mai đổi sắc mặt, hơi ấm ức, hơi ngượng, nhưng Minh Hồng nói đúng.
- Thế còn cô, cô có mối thù gì với nó chứ
- Nó cũng cướp bạn trai ah ko chồng chưa cưới của tôi – Minh Hồng bực bôi
- Chồng chưa cưới hả? – Tuyết Mai ngac nhiên vì ở tuổi này mà đã cưới chồng
- Ừh, gia đình chúng tôi có đính ước với nhau, con nhỏ biết vậy mà vẫn cứ lao vào Long
- Long? Có phải Trần Tuấn Long ko?
- Đúng rồi, cô cũng biết sao?
- Biết chứ, đại thiếu gia của chủ tịch tập đoàn Hùng Long, có vẻ anh ta sâu đậm với con nhỏ Trúc lắm, có lần tôi ra dằn mặt con nhỏ thì anh ta lao ra bênh như thể muốn giết tôi vậy