Hai.Name.Vn - WapUpload Số 1 Xtgem
Vì muốn kết thúc đoạn hôn nhân này, muốn hắn bỏ ra giá cao hơn nữa cũng không là vấn đề.
Tưởng Thục Thiến ngẩn ngơ mặc cho luật sư đem bút nhét vào trong bàn tay thon của cô ta, trên khuôn mặt xinh đẹp không khỏi chảy xuống hai hàng nước mắt.
“Phong, anh thật muốn buộc em với anh li hôn?” cô chớp mắt, điềm đạm đáng yêu mà nói.
Tả Ti Phong không chút hành động nhìn cô ta! Lần nữa thúc giục: “Li hôn đối với chúng ta hai bên đều tốt, cô mau ký tên đi!” hắn đã từng bởi vì nước mắt của cô ta mà để cho mình bị tổn thương lớn hơn, hắn vốn tưởng rằng cô ta bên ngoài chỉ là một lúc hồ đồ mới phạm sai lầm! Ở cô ta với đôi mắt đẫm lệ khổ sở cầu khẩn, lòng hắn mềm đi tha thứ cô ta, nhưng tình hình như thế lại nhiều lần tiếp diễn, làm hắn rốt cuộc thấy rõ ràng diện mạo thực của cô ta! Cho nên vô luận cô ta biểu hiện được điềm đạm đáng yêu, hắn cũng sẽ không mềm lòng, bởi vì hắn đã sớm hiểu rõ nước mắt cũng chỉ là một trong vũ khí của cô ta. Nhìn thấy Tả Ti Phong không nhúc nhích phản ứng, Tưởng Thục Thiến nước mắt không khỏi chảy tràn mạnh hơn. Từ nhỏ dựa vào nụ cười đẹp đẽ động lòng người cùng nước mắt đều khiến cô ta mọi việc đều thuận lợi lấy được vật mình muốn, vì sao lần này cũng không linh?
“Em không ký tên, em tuyệt đối không ký tên. . . . . .”
Tưởng Thục Thiến nhoài người ở trên ghế sofa khóc rống thất thanh, khiến nhóm người luật sư hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao.
“Thục Thiến, cô lý trí một chút, li hôn đối với chúng ta đều có chỗ tốt.” Tả Ti Phong không nhịn được nhìn chằm chằm người cô ta phát run. Hắn thật là chịu đủ cô ta luôn là làm bộ dáng như một bộ người đáng thương bị hại.
Tả Ti Phong kiên trì quyết tâm, nắm chặt lấy bả vai của cô ta nói: “Đừng khóc, đối mặt thực tế đi! Cô phải ký tên li hôn.”
Hắn thái độ cứng rắn kích thích nhóm nam luật sư bọn họ đồng tình, nghe không hiểu Trung văn Đới Đặc lại gạt ra tay của hắn đứng ra nói: “Tả tiên sinh, anh không nên buộc phu nhân của anh li hôn với anh.”
Tả Ti Phong rốt cuộc mất đi kiên nhẫn hất tay của hắn ta ra, tức giận mà nói: “Đây là chuyện của tôi, anh chỉ để ý làm xong công việc luật sư của anh là được.”
Nghe được có người vì cô ta ra mặt, Tưởng Thục Thiến không khỏi khóc đến càng thêm thê lương đáng thương.
Nhìn thấy Tưởng Thục Thiến một bộ dáng giống như bị người vứt bỏ đáng thương, Trương luật sư cũng không nhịn phụ họa, “Tả tiên sinh, nếu Tả phu nhân đau lòng như vậy, chuyện li hôn có phải hay không hôm nào lại nói tương đối khá?”
Nghe vậy, Tả Ti Phong ngực lửa giận rực hơn. Hắn đã không còn là người đàn ông của bảy năm trước bị nước mắt của cô ta cùng nhu tình không chế ở trong tay, hắn hôm nay nhất định phải cùng cô ta li hôn!
Tả Ti Phong vươn cánh tay bắt được cổ tay mảnh khảnh của cô ta, tức giận vô cùng quát to: “Cô ký tên cho tôi, đừng có giả bộ làm ra một bộ dáng đáng thương!”
“Tả tiên sinh, anh quá thô bạo rồi.” Đới Đặc bất bình bắt lấy cổ tay của hắn ngăn cản hắn.
“Buông tay, anh cái người ngu ngốc này, anh căn bản không biết cô ta là cái dạng gì phụ nữ!” Tả Ti Phong tức giận miệng mắng to cái đó Đới Đặc tự cho là đúng tinh thần chính nghĩa.
Đới Đặc ngẩn ra sau! Ngay sau đó lên tiếng: “Anh dám chửi tôi ngu ngốc? Tôi có thể kiện anh phỉ báng. . . . . .”
Lời còn chưa nói hết, Tả Ti Phong liền giận không kềm được một quyền đánh lên mũi của hắn ta.
Thoáng chốc, hiện trường hỗn loạn không thôi, tiếng kêu rên của Đới Đặc xen lẫn Tưởng tiếng khóc của Thục Thiến, Trương luật sư cùng Hà luật sư còn lại là vội vàng ngăn lại Tả Ti Phong gân xanh nổi lên, tâm tình kích động.
“Anh lại dám đánh tôi? Tôi nhất định bắt anh trả giá thật lớn!” Đới Đặc che lỗ mũi chảy máu quẳng xuống lời nói hăm dọa.
“Cái tên luật sư đần độn này! Anh cùng heo một dạng ngu xuẩn!” Tả Ti Phong tức giận đến càng lúc càng không lựa lời nói.
Đới Đặc lập tức vọt tới bên cạnh điện thoại, cầm điện thoại lên báo cảnh sát.
Ngay tại trong lúc mắng nhau cãi vả kéo dài, tiếng còi báo động xe cảnh sát cũng chậm rãi đến gần. . . . . .
Tả Ti Phong vẻ mặt nản lòng ngồi ở trong phòng khách cục cảnh sát chờ một vị luật sư khác tới.
Hắn làm sao sẽ kích động như thế, lại đang dưới cơn thịnh nộ đánh luật sư? Ai! Chỉ trách bảy năm qua trong lòng hắn bị tích tụ cơn tức giận đã sớm đến cực điểm.
Tại trước kia không có gặp được Nhược Phù, hắn mới có thể mở một con mắt, nhắm một con mắt coi thường Tưởng Thục Thiến đối với hắn phản bội, dù thế nào đi nữa hắn chỉ là cần một người vợ bề ngoài cao quý, thỉnh thoảng có thể cùng hắn tham dự những buổi dạ tiệc sắm vai một đôi vợ chồng ân ái người người ca ngợi thôi.
Cho đến gặp gỡ Nhược Phù mới khiến cho hắn đột nhiên tỉnh ngộ đến hắn có thể có được hạnh phúc lần nữa, mà không cần chịu đựng cuộc hôn nhân có cũng như không giữa hắn và Tưởng Thục Thiến.
Nhưng là, hắn chẳng thể nghĩ tới cô ta thế nhưng không chịu ký tên li hôn, mất trí chính là hắn lại sẽ đem bất mãn bảy năm qua đối cô ta mà phát tiết ở trên người Đới Đặc.
Lúc này, luật sư Eunir giúp Tả Ti Phong làm xong bảo lãnh đi vào phòng tiếp khách đi tới trước mặt hắn, “Tả tiên sinh, chúng ta có thể rời đi.”
Tả Ti phong như trút được gánh nặng thở ra đứng lên, “Tôi còn tưởng rằng phải ở trong bót cảnh sát qua đêm !”
“Cái án kiện này xác thực tương đối gây ra phiền toái , bởi vì Đới Đặc không chịu giải hòa, lại có ba vị luật sư khác có thể chứng minh ngài động thủ đánh người, mặc dù tôi đã bảo lãnh đưa anh ra ngoài, nhưng trong thời gian này ngài phải ở lại nước Mỹ, chờ tòa án mở phiên toà.” Eunir nghiêm trang nói.
Nghe vậy, Tả Ti Phong đầu tiên là sửng sốt một lát, mới cau mày nói: “Tôi phải ở lại nước Mỹ chờ mở phiên toà? Chính là một tuần lễ sau tôi liền phải chạy về Đài Loan a!”
Eunir lắc đầu một cái, “Sợ rằng không được, quan toà cho phép anh được bảo lãnh điều kiện, chính là anh phải ở lại trong phạm vi nước Mỹ tùy thời tiếp nhận gọi đến.”
“Không có biện pháp khác sao? Tôi không thể ở lại nước Mỹ lúc này.” nghĩ đến sẽ có thật dài một đoạn thời gian không thể nhìn thấy Nhược Phù, Tả Ti Phong liền lòng như lửa đốt.
“Tôi có thể nghĩ biện pháp lại cùng quan toà đàm phán, chỉ là cần một chút thời gian.” Eunir trả lời.
Tả Ti Phong nhanh tay cầm lấy tay của anh ta, “Anh nhất định phải giúp tôi nghĩ biện pháp. Chỉ cần có thể trở về Đài Loan, tôi nguyện ý theo lúc tiếp nhận lênh triệu tập về nước Mỹ ra tòa.”
“Tôi sẽ cùng quan toà biểu đạt ý nguyện của ngài, tận lực thay ngài tranh thủ quyền lợi.” Eunir không dám nói lời cam đoan, dù sao liên quan tới án kiện đánh luật sư luôn là tương đối gây ra phiền toái.
Tả Ti Phong rời khỏi bót cảnh sát sau liền trở lại đại trạch, nhưng không có nhìn thấy bóng dáng của Tưởng Thục Thiến.
Hắn vội vã kêu người làm nữ hỏi “Phu nhân đâu? Cô ta đi nơi nào?”
“Phu nhân ở ngài sau khi đi không bao lâu, muốn tôi giúp cô ấy dọn dẹp hành lý, bảo là muốn đi Paris.”
Tả Ti Phong không ngừng nhỏ giọng mắng Tưởng Thục Thiến giảo hoạt, thế nhưng lấy cớ đi cho xong việc để trì hoãn li hôn.
Bởi vì bị hạn chế xuất cảnh, hắn bây giờ cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại nước Mỹ chờ tòa án mở phiên toà.
Hết Chương 6
Chương 7
Kỳ thật, Tưởng Thục Thiến cũng không có đi Paris, ngược lại trở lại Đài Loan.
Cô ta trở lại liền chạy thẳng tới nhà mẹ đẻ, hướng cha mẹ khóc lóc kể lể Tả Ti Phong thế nhưng muốn cùng cô ta li hôn, cho đến cha Tưởng nổi trận lôi đình đồng ý thay cô ta lấy lại công đạo sau, cô ta mới miễn cưỡng lên tinh thần đi ra ngoài đi dạo phố mua đồ để an ủi cô ta tâm tình bị thương.
Cô ta mới không muốn buông tha Tả Ti Phong người chồng như vậy ưu tú, cô ta từ nhỏ đến lớn có đều là thứ tốt nhất, cô ta người phụ nữ như vậy tôn quý xinh đẹp cũng chỉ có Tả Ti Phong người đàn ông như vậy xuất chúng phi phàm cùng địa vị Tả phu nhân tôn quý mới xứng được với cô ta.
Đẩy cửa đi vào một gian hàng hiệu trong tiệm trang phục, Tưởng Thục Thiến ra tay hào phóng liền đem hoa phục đắt giá trong tủ trưng bày toàn bộ mua lại. Từ nhỏ sống an nhàn sung sướng hơn nữa gả cho Tả Ti Phong này người chồng có tiền! Để cho cô ta tiêu tiền như là nước chảy không hề tiết chế.
Được nhân viên bán hàng đối đãi nịnh nọt giống như nữ hoàng một loại! Tưởng Thục Thiến thần thái cao ngạo liếc trong tiệm một cái, “Nơi này của các người mặt hàng còn chưa có đầy đủ hết, vài món hàng mới cũng không có. Các người thật nên học cửa hàng của Paris một chút, nơi đó hàng mới đầy đủ hết hơn nhiều.”
Nhân viên bán hàng cười theo mà nói: “Tiểu thư, không phải trong tiệm chúng tôi không có hàng mới, mà là đều bị khách mua hết rồi, hàng nhập còn phải mấy ngày nữa mới có thể đưa tới.”
“Vậy tôi liền mấy ngày nữa trở lại đi dạo. Nhớ giúp tôi đem hàng mới lưu lại.” nói xong, Tưởng Thục Thiến liền lấy ra thẻ vàng tính tiền.
Người đang xui xẻo lúc làm chuyện gì đều không thuận, ngay cả muốn mượn mua quần áo phát tiết buồn phiền trong lòng cũng không biện pháp. Tưởng Thục Thiến giận đến chu miệng.
Đang lúc cô ta chờ tính tiền, có hai cô gái xinh đẹp dịu dàng đi vào.
“Chị là không là thiếu y phục? Dù sao chị lại không mặc được nhiều như vậy, không nên xài quá nhiều tiền mua quần áo.” Nhược Phù dùng lời nhỏ nhẹ nói.
Nhược Dung xem thường tiếp lời nói: “Chị, chị đừng tiết kiệm như vậy, anh rể nếu là quan tâm số tiền này, cũng sẽ không đặc biệt từ nước Mỹ gọi điện thoại về giúp chị đặt quần áo.”
Nghe được các cô đối thoại, Tưởng Thục Thiến không khỏi khinh miệt liếc họ một cái, âm thầm ở trong lòng châm biếm các cô là đồ nhà quê chưa biết mùi đời.
Nhược Dung kéo Nhược Phù chen đến trước quầy, hướng về phía nhân viên bán hàng nói: “Tiểu thư, cô ngày hôm qua có gọi điện thoại cho chúng tôi biết tới lấy y phục, tổng cộng là 17 bộ.”
Nhân viên bán hàng trên mặt tươi cười trả lời, “Vâng! Không sai, là Tả Ti Phong tiên sinh đặt cho Chân Nhược Phù tiểu thư.” nói xong, cô ta liền từ trong kho hàng đem 17 bộ y phục style mới lấy ra.
Nhược Dung thấy mỗi một bộ y phục liền thán phục một tiếng, hưng phấn đem từng món một ướm vào người, hồn nhiên quên những y phục này đều không phải là của cô ấy.
Tưởng Thục Thiến còn lại là tại chỗ sửng sốt, mắt không chớp nhìn chằm chằm các cô xem. Cô ta tuyệt đối không có nghe lầm, thật sự cô ta nghe được chông của mình đặt phục sức hàng hiệu style mới cho cô gái trước mắt.
Trước kia cô ta tuyệt đối sẽ không quan tâm Tả Ti Phong đưa quà tặng nhỏ cho hoa dại cỏ dại bên ngoài, dù sao không có người phụ nữ nào có thể uy hiếp được địa vị Tả phu nhân của cô ta.
Nhưng lần này Tả Ti Phong lại kiên quyết muốn cùng cô ta li hôn, còn nói qua hắn chỉ nghĩ muốn chuyên tâm yêu một người mà nói, cô ta vốn tưởng rằng đây chẳng qua là lý do, nghĩ muốn buộc cô ta li hôn mới nói ra loại nói láo này.
Cho tới giờ khắc này nhìn thấy Nhược Phù, cô ta mới giật mình đến Tả Ti Phong có khả năng là đùa thật , hắn thật sẽ bởi vì yêu hồ ly tinh bên ngoài mà cùng cô ta li hôn.
Nghĩ đến đây, Tưởng Thục Thiến không khỏi ngực buồn bực, hô hấp không thuận, mà Nhược Phù một bộ xinh đẹp yêu kiều càng thêm đưa tới cô ta hết thảy ghen tỵ cùng lửa giận.
Nhìn thấy Nhược Phù nghiêng người ở quầy đặt hàng ký tên lên đơn hàng, Tưởng Thục Thiến vội vàng ghé đầu lần nữa xác nhận người đặt hàng có phải hay không Tả Ti Phong.
Nhược Phù cũng không có phát giác được Tưởng Thục Thiến theo dõi, thì ngược lại Nhược Dung vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Tưởng Thục Thiến, cũng hẩy cánh tay Nhược Phù nhắc nhở cô phải chú ý Tưởng Thục Thiến hành động kỳ quái.
Nhược Phù tùy ý nhìn Tưởng Thục Thiến một cái, mắt kiếng hàng hiệu rực rỡ che đi phần lớn khuôn mặt Tưởng Thục Thiến, vì vậy Nhược Phù không thể thấy ánh mắt tràn đầy ghen nghi của cô ta.
Nhân viên bán hàng giúp các cô đem quần áo bọc lại tốt sau, tốt bụng nói thay hai chị em Nhược Phù đưa đến lên taxi.
Thấy các cô rời đi, Tưởng Thục Thiến vội vàng bắt một chiếc taxi theo đuôi phía sau.
Nhược Dung nghi ngờ nhìn phía sau một cái, vừa đúng nhìn thấy Tưởng Thục Thiến nhảy lên taxi.
“Chị, vừa nãy cái người phụ nữ kia thật kỳ quái nha! Em xem là cô ta không có ý tốt.” cô ấy lần nữa hẩy cánh tay Nhược Phù muốn cô chú ý tới.
“Em ở đây nói nhăng nói quậy gì đó a? Chúng ta lại không có biết cô ấy.” Nhược Phù khẽ nhíu mày, còn đang phiền não những phục sức hàng hiệu này nên làm cái gì.
“Dung Dung, Ti Phong nói muốn lấy chị chuyện này chị chỉ có nói cho một mình em biết mà thôi, em ngàn vạn phải nhớ kĩ đừng… tiết lộ với ba mẹ.” Nhược Phù nhắc nhở em gái nói.
Mặc dù Ti Phong cầu hôn làm cô vừa mừng vừa sợ, nhưng cô vẫn cảm thấy chờ Ti Phong chính thức đến nhà cô cầu hôn rồi mới chính thức tuyên bố tương đối khá.
“Còn nữa, nhớ đừng kêu loạn anh rể, anh rể, ba mẹ sẽ phát hiện.” Nhược Phù bĩu môi lần nữa nhắc nhở.
Nghe vậy, Nhược Dung chỉ là bướng bỉnh le lưỡi, hai con mắt to sáng ngời không nhịn được lại nhìn chằm chằm phía sau.
“Người phụ nữ kia xe vẫn đi theo phía sau chúng ta, cô ta là không phải đang theo dõi chúng ta chứ?” Nhược Dung thẳng nhìn chằm chằm chiếc taxi theo đuôi ở phía sau lớn tiếng kêu lên.
Nhược Phù trong lòng sớm bị hạnh phúc cho lấp đến tràn đầy rồi, căn bản không có ý định đi để ý tới những chuyện khác. Cô lần nữa quở nhẹ em gái đa nghi, “Chớ nghi thần nghi quỷ, chúng ta lại không quen biết người ta, cô ấy sao lại theo dõi được chứ?”
Taxi tại chen chúc trên đường cái một hồi sau, chiếc xe rốt cuộc đi vào hướng khu dân cư riêng cao cấp thưa thớt.
Dọc theo đường đi Nhược Dung vẫn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn quanh, nhìn thấy ngồi xe Tưởng Thục Thiến vẫn như cũ theo sát ở phía sau, cô ấy không khỏi kêu to lên, “Chị, cô ta thật sự là đang theo dõi chúng ta a!”
Mắt thấy Chân gia đã ở phía trước, Nhược Dung cuống quít đối với tài xế nói: “Đừng có ngừng xe, tiếp tục đi phía trước.”
Nhược Phù trợn mắt nhìn em gái một cái, lơ đễnh hướng tài xế giao phó, “Phiền toái ở trước mặt dừng xe, chúng tôi đã đến.”
Tài xế theo lời ở cửa Chân gia dừng xe lại.
Nhược Dung lôi kéo cánh tay Nhược Phù kêu la nói: “Đừng xuống xe, người phụ nữ kia sẽ biết chúng ta ở nơi nào .”
“Đừng làm rộn, ai sẽ nhàm chán như vậy theo dõi chúng ta.” Nhược Phù không nhịn được trợn trắng cả mắt.
Khi Nhược Phù đẩy cửa xe ra xuống xe thì liền nhìn thấy Tưởng Thục Thiến từ bên cạnh xe họ cũng xuống xe.
“Em xem, người ta chỉ là vừa hay theo chúng ta cùng đường, nói không chừng cô ấy cũng ở nơi này!” Nhược Phù liếc mắt nhìn em gái một cái, tựa như muốn nói cô ấy đã chuyện bé xé ra to rồi.
Nhược Dung chu môi xuống xe theo, xem thường phản bác lại nói: “Em còn là cảm thấy người phụ nữ kia đang theo dõi chúng ta, cô ta có thể không có ý tốt.”
“Đừng loạn hoài nghi người khác, em chừng nào thì trở nên nhiều nghi ngờ như vậy. À nha? ’ Nhược Phù lắc đầu một cái cười nói.
Nhược Dung lại lầu bầu mấy câu sau, mới theo đuôi phía sau Nhược Phù vào cửa.
Tối hôm qua từ trong cuộc điện thoại của Đới Đặc biết được Tả Ti Phong vẫn bị ở lại nước Mỹ thì Tưởng Thục Thiến lập tức làm một quyết định. Cô ta phải thừa dịp trước khi hắn còn chưa có trở lại thì phải giải quyết tận gốc nguyên cớ khiến hắn muốn cùng cô ta li hôn, chỉ cần cô gái kia không có ở đây, hắn tự nhiên cũng sẽ không muốn cùng cô ta li hôn, mà cô ta cũng có thể tiếp tục giữ được cái ghế Tả phu nhân vững vàng.
Cô ta nghĩ muốn có được danh hiệu Tả phu nhân người người tôn kính hâm mộ, cho nên cô ta tuyệt không cho phép có người vọng tưởng cướp đi nó!
Tối hôm qua cô ta suy nghĩ biện pháp xử lí suốt đêm muốn đối phó Chân Nhược Phù bao gồm mướn sát thủ giải quyết cô, hoặc là kêu lưu manh đem cô đánh cho một trận, hoặc là hủy mặt của cô cảnh cáo cô vĩnh viễn đừng nghĩ muốn nhúng chàm danh hiệu Tả phu nhân của cô ta, nhưng những biện pháp này cũng quá mạo hiểm rồi, rất có thể sẽ hại cô ta chịu kiện cáo bị nhốt vào nhà giam, cho nên không tới thời điểm sau cùng cô ta là sẽ không sử xuất những thứ giở trò này.
Cô ta thuê thám tử tư giúp cô ta điều tra ra Chân Nhược Phù trừ vào ở một ngôi biệt thự khác của Tả Ti Phong ra, lại còn đi làm ở tập đoàn Uy Đạt, càng thêm quyết tâm cô ta muốn trừ bỏ Chân Nhược Phù cái cái đinh trong mắt này.
Mặc dù còn không có nghĩ ra biện pháp, nhưng cô ta quyết định tới tập đoàn Uy Đạt trước lại nói. Nhân lúc hết giờ làm việc, bên trong tòa nhà tập đoàn Uy Đạt lục tục có người đi ra, Tưởng Thục Thiến vội vàng lấy khăn lụa che kín khuôn mặt đang đeo mắt kiếng của cô ta, không muốn làm cho người phát phát hiện.
Cô ta cũng không muốn khiến bất cứ người nào biết đường đường Tổng giám đốc phu nhân tập đoàn Uy Đạt lại có thể không đấu lại một hồ ly tinh bên ngoài, mà để cho chồng mình muốn cùng cô ta li hôn!
Tưởng Thục Thiến đợi hơn nửa tiếng mới nhìn thấy Nhược Phù đi ra, cô khuôn mặt diễm lệ trẻ tuổi cùng đường cong có lồi có lõm thướt tha khiến cho cô ta nhìn không khỏi lửa ghen càng sâu.
Tưởng Thục Thiến không nhịn được nhìn chính mình một chút, bộ ngực của cô ta đã bắt đầu xệ xuống, khóe mắt đã xuất hiện nếp nhăn minh chứng cho dấu vết của tháng năm, Chân Nhược Phù tuổi trẻ diện mạo xinh đẹp lại càng thể hiển ra cô ta tuổi đã lớn, nhan sắc dần phai.
Không! Cô ta tuyệt đối sẽ không để cho Chân Nhược Phù thay thế cô ta trở thành Tả phu nhân được! Tả Ti Phong là của cô ta, Tưởng Thục Thiến oán hận nghĩ.
Thấy Nhược Phù bước nhanh theo bên cạnh rời khỏi, Tưởng Thục Thiến vội vàng đi theo phía sau cô.
Nhược Phù không chút nào nhận thấy được có người đang theo dõi cô, toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ muốn nhanh đến cửa hàng bách hóa gần công ty mua xong mấy thứ mà mẹ giao phó rồi về nhà.
Đang lúc cô dừng ở đường cái chờ băng qua đường thì một chiếc trên xe quảng cáo đưa tới chú ý của cô, vì muốn thấy rõ ràng, cô bước sang trái một bước, không ngờ hành động lần này lại làm cho Tưởng Thục Thiến đi theo sau cô đột nhiên ngã về phía trước một phen. Tưởng Thục Thiến không chút nào thục nữ kêu đau một tiếng, “Ôi!” Nhược
Phù lập tức không chút nghĩ ngợi đỡ cô ta.
Nhìn thấy hành động của Nhược Phù, Tưởng Thục Thiến không khỏi kêu đau càng thê thảm. Ghê tởm Chân Nhược Phù thật là vận tốt cẩu, cô ta vốn định hung hăng đẩy cô đến trên đường cái để cho cô ngã xuống như chó ăn ***, không ngờ cô cư nhiên không hề báo động trước di động sang bên trái, ngược lại hại cô ta bị quẹo mắt cá chân.
“Cô không sao chứ?” Nhược Phù quan tâm hỏi, sớm quên từng ở tiệm trang phục gặp qua cô ta.
Xoa mắt cá chân, Tưởng Thục Thiến tức giận mà nói: “Đau chết tôi rồi, tôi trẹo chân rồi.”
Nhược Phù đỡ cô ta đến ven đường lối đi bộ ngồi xuống, lại nói: “Cô có muốn đến bệnh viện kiểm tra một chút không? Tôi giúp cô gọi xe được không?”
Tưởng Thục Thiến trong đầu vừa động, cố ý giả dạng làm bộ dáng đáng thương, “Tôi. . . . . . Tôi vừa mới trở về nước, cái gì bệnh viện đều không quen thuộc, cô có thể giúp tôi sao?”
Nhược Phù chỉ suy xét 2, 3 giây liền gật đầu đồng ý, “Vậy tôi đưa cô đi bệnh viện nhé!” nói xong, cô liền đi tới bên lề đường đi đón taxi.
Nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, Tưởng Thục Thiến không khỏi thầm ở trong lòng cười lên. Cô ta còn tưởng rằng người phụ nữ có thể bắt được lòng của Tả Ti Phong có bao nhiêu lợi hại đấy! Không ngờ cư nhiên dễ dàng đối phó như vậy, chỉ là, cô ta lại cũng không dám quá lơ là, dù sao này quan hệ đến địa vị và vật chất hưởng thụ nửa đời sau của cô ta.
Nhược Phù vẫy đước taxi sau, liền đỡ Tưởng Thục Thiến ngồi lên xe, cô cũng nói cho tài xế biết địa chỉ phòng khám bệnh Trung y.
Tiếp nhé…..
Đợi đến lúc hai người từ phòng khám bệnh Trung y đi ra, sắc trời cũng đã tối.
“Chị Thiến, tôi thật sự nên về nhà rồi, ba mẹ tôi sẽ lo lắng.”
Tưởng Thục Thiến cầm tay của cô kiên trì không thả người, “Cô vì theo tôi gặp bác sĩ liền cơm tối cũng còn chưa ăn, tôi nhất định muốn mời cô ăn cơm.”
Không cưỡng được cô ta thiết tha giữ lại, Nhược Phù cuối cùng vẫn là cùng cô ta đi ăn cơm.
Ba ngày sau, Tưởng Thục Thiến mời Nhược Phù đi ra ngoài ăn cơm, Nhược Phù biết cô ta ở Đài Loan không có bạn bè nào, liền sảng khoái đồng ý.
“Chị Thiến, chị hôm nay giống như có tâm sự?” Nhược Phù nhìn hốc mắt Tưởng Thục Thiến ửng đỏ hỏi.
Nghe vậy, Tưởng Thục Thiến càng thêm dùng sức chớp mắt, lộ ra bộ dáng đáng thương. Muốn khóc sẽ khóc là sở trường của cô ta, có thể để cho cô tadễ dàng đạt tới mục đích.
Hừ! Cô ta đã nghĩ kỹ ra biện pháp muốn thế nào đối phó người phụ nữ trước mắt gan to này dám giành chồng của cô ta rồi, cô chờ tiếp chiêu đi! Tưởng Thục Thiến ở trong lòng âm thầm cười trộm.
“Không có gì, chúng ta ăn cơm đi!” Tưởng Thục Thiến làm bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra, cũng tại lúc cầm lên dao nĩa thì rơi xuống một giọt nước mắt ở trên đĩa.
Nhược Phù giật mình nhìn cô ta, “Chị Thiến, chị làm sao vậy?”
“Thật xin lỗi! Tôi. . . . . . Tôi tâm tình không tốt, ảnh hưởng đến cô ăn cơm.” Tưởng Thục Thiến làm bộ lau nước mắt.
Nhược Phù vội vàng đưa cho cô ta khăn sạch sẽ.
“Chị Thiến, chị đừng quá đau lòng, chị có tâm sự gì có thể nói ra a!” Nhược Phù không đành lòng khuyên nhủ.
Tưởng Thục Thiến vẻ mặt bi thương nhìn cô một cái sau nói: “Tôi. . . . . . Tôi sợ nói ra sẽ rất mất thể diện.”
Chồng của mình bị một người phụ nữ khác so với cô ta trẻ tuổi xinh đẹp hơn cướp đi, đối với cô ta mà nói đích xác là một sự nhục nhã vô cùng.
Nghe được lời của cô ta.., Nhược Phù cũng không tiện truy hỏi tiếp nữa.
“Vậy chờ chút nữa tôi cùng chị đi dạo phố giải sầu có được hay không?” cô đề nghị.
Đáng chết! Cô thế nào không tiếp tục truy vấn đâu? Như vậy cô ta diễn trò ph
phải như thế nào xướng tiếp đây? Tưởng Thục Thiến vội vàng mà nói: “Thật ra thì nói cho cô biết cũng không có quan hệ, dù sao chính tôi tại Đài Loan cũng không có bnaj bè nào, cô coi như là người tôi thân cận nhất, cô chắc hẳn cũng sẽ không cười tôi đi?” thấy Nhược Phù gật đầu một cái, Tưởng Thục Thiến liền lộ ra một bộ sáng khí phụ, bộ mặt uất ức nói: “Ai! Tôi thật sự là bất hạnh a, chồng của tôi cư nhiên ở bên ngoài có phụ nữ.”