Hai.Name.Vn - WapUpload Số 1 Xtgem
Nhược Phù đồng tình nhìn cô ta, “Anh ta thật là quá không nên rồi.” đồng dạng thân là phụ nữ, cô có thể cảm nhận được cảm thụ của Tưởng Thục Thiến.
Nhìn cô với bộ dáng vẻ mặt đồng tình, Tưởng Thục Thiến không khỏi thừa thắng xông lên nói: “Anh ta ở bên ngoài có phụ nữ cũng không phải lần đầu tiên rồi, mọi lần không có yêu đến trời đất u ám muốn cùng tôi nháo li hôn, giống như lần này anh ta lại yêu nữ thư ký công ty của anh ta, thẳng la hét muốn li hôn đâu!”
“Ồ!” Nhược Phù chuyên tâm nghe.
“Nhược Phù, chớ tin đàn ông nói cái gì yêu cô mà nói, xem xem tôi hiện tại cái bộ dáng này cũng biết, ban đầu chồng tôi cũng đã nói sẽ yêu tôi đến chết, nhưng kết hôn bảy năm qua, hắn còn không phải là thấy một yêu một.” nói xong, Tưởng Thục Thiến lại làm chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt.
Nhược Phù vội vàng lại lần nữa đưa khăn cho cô ta.
“Tôi là đã nghĩ thoáng, dù sao chồng tôi chơi đủ sau vẫn lại là biết trở lại bên cạnh tôi, tôi là ở thay những người phụ nữ kia bên ngoài cảm thấy không đáng giá, chồng tôi luôn là lừa gạt những người phụ nữ kia nói muốn li hôn cưới họ vào cửa, kết quả chỉ là lời nói dối.” cô ta cho là Nhược Phù nên biết chuyện Tả Ti Phong đã kết hôn, cho nên cố ý nói như vậy.
“Chị thiến, chị thật ủy khuất a, còn nữa, những người phụ nữ bị chồng chị lừa gạt kia cũng rất đáng thương.” Nhược Phù lắc đầu một cái khẽ than bực bội.
Nghĩ đến Tả Ti Phong đối với cô toàn tâm toàn ý yêu, cô càng thêm đồng tình những người phụ nữ bị đùa giỡn kia.
“tôi yêu chồng của mình, cho dù anh ta đối với tôi không tốt nữa tôi đều có thể chịu đựng, đáng thương là những người phụ nữ kia bên ngoài bị anh ta bội tình bạc nghĩa , đến cuối cùng cái gì cũng không chiếm được.”
Nếu như cô ta là chân Nhược Phù mà nói, thật vất vả lấy được Tả Ti Phong loại đàn ông này tuyệt sẽ không dễ dàng buông tay, cho nên cô ta mới sẽ không ngu đến trực tiếp nói rõ về chồng, chẳng bằng bịa đặt Tả Ti Phong là một tên lường gạt tình yêu bội tình bạc nghĩa, miệng đầy lời nói dối tới hù dọa đi cô tương đối hữu dụng.
“Chồng của chị thật sự là. . . . . .” Nhược Phù không tốt phê bình lão công người khác, nhưng cô nhíu lên mi tâm của mình đã biểu đạt ra cô thực chán ghét.
Nhìn thấy Nhược Phù phản ứng, Tưởng Thục Thiến lại thêm mắm thêm muối đem hình tượng Tả Ti Phong bội tình bạc nghĩa bịa đặt được càng không thể tả! Khiến Nhược Phù nghe được càng lúc càng kinh hãi.
“Tôi cũng không oán giận những người phụ nữ đó đã phá hư gia đình của tôi, dù sao họ cũng là người bị hại. Tôi tùy thời đều đã chuẩn bị một khoản tiền muốn giúp họ, tránh cho họ tin vào lời ngon tiếng ngọt của chồng tôi, đến cuối cùng lại không chiếm được bất cứ thứ gì.” Tưởng Thục Thiến vừa nói vừa từ trong ví da lấy ra chi phiếu mệnh giá cực lớn.
Chỉ cần có thể giữ được địa vị của cô ta cùng mặt mũi, tốn tiền đối với cô ta mà nói chỉ là một chuyện nhỏ thôi.
Thấy Tưởng Thục Thiến bởi vì chồng hoa tâm phong lưu, đi đền bù cho những kẻ thứ ba kia nguyên là muốn phá hư gia đình của cô ta sẽ phải chịu tổn thương, Nhược Phù không khỏi lộ vẻ xúc động mà nói: “Chị Thiến, chị người thật tốt.”
Nhìn thấy Nhược Phù đối lời nói của cô ta rất tin tưởng mà không chút nghi ngờ, cô ta kế tiếp phải làm chính là không để lại dấu vết tiết lộ ra Tả Ti Phong chính là người chồng hoa tâm lại không chịu trách nhiệm kia của cô ta, để cho cô biết khó mà lui, cầm chi phiếu sau nhanh cút đi.
Tưởng Thục Thiến nâng trán nhăn lại mày, làm ra một bộ dáng thân thể không khỏe.
“Đầu tôi có chút đau, cô có thể theo tôi trở về khách sạn sao? Tôi lo lắng cho mình sẽ ở trên đường té xỉu.” cô ta khẩn cầu.
Nhược Phù tự nhiên đồng ý thỉnh cầu của cô ta, giúp Tưởng Thục Thiến mắt cá chân vẫn còn đang ẩn ẩn cảm giác đau đớn đi tới phòng khách sạn Tưởng Thục Thiến nghỉ lại.
“Chồng tôi để cho tiện cùng những phụ nữ kia ở chung một chỗ, dứt khoát đưa tôi đi nước Mỹ, lần này tôi trở lại căn bản không dám để cho anh ta biết, thậm chí ngay cả nhà ở Đài Bắc cyngx không dám trở về, không thể làm gì khác hơn là ở tại khách sạn.” Tưởng Thục Thiến vẻ mặt uất ức thở dài nói.
Kỳ thật cô ta là muốn cho Tả Ti Phong cho rằng cô ta người đang ở Paris, cứ như vậy, cô ta mà có thể thuận lợi lặng lẽ đuổi đi Nhược Phù.
“Chị Thiến, chị quá ủy khuất rồi.” Nhược Phù không nhịn được thầm ở trong lòng mắng cái người đàn ông phụ lòng bạc tình đó.
Nhược Phù đỡ Tưởng Thục Thiến đi vào cửa sau, Tưởng Thục Thiến lập tức năn nỉ cô nói: “Đỡ tôi đến ghế sofa bên kia, cám ơn cô.” Cô ta ở trên khay trà cạnh ghế sofa bày hình cưới của cô ta và Tả Ti Phong, thuận tiện để Nhược Phù phát hiện.
Nhược Phù giúp cô ta điều chỉnh tốt vị trí đệm dựa đang muốn ngồi dậy thì ánh mắt trong lúc vô tình liếc về tấm hình cưới nổi bật, thoáng chốc, cô hoàn toàn ngây người, trong đầu trống rỗng.
Nhìn thấy Nhược Phù một bộ dáng lung lay sắp đổ, Tưởng Thục Thiến không khỏi vui vẻ không thôi, càng thêm lấy giọng điệu oán phụ kích thích cô nói: “Đó là hình cưới của chúng tôi, khi đó anh ta có thể vì yêu tôi làm bất kỳ chuyện điên cuồng, nhưng bây giờ ba ngày dăm bữa liền vui vẻ với người mới, mặc dù như thế, tôi còn là rất yêu anh ta, tùy thời đều đem hình đám cưới của chúng tôi mang theo trên người.”
Đáng tiếc Nhược Phù đã không nghe được cô ta đang nói gì, tinh thần của cô toàn bộ loạn thành một đoàn, trong tai ông ông tác hưởng.
Tả Ti Phong thế nào lại là người đàn ông đã có vợ? Cô không tin, cô không nên tin!
Tưởng Thục Thiến lại lắc lắc bả vai của cô, tàn nhẫn hỏi “Nhược Phù, cô làm sao vậy? Cô biết chồng tôi phải hay không? Hắn là Tả Ti Phong Tổng giám đốc tập đoàn Uy Đạt.” Nhược Phù vẫn là không nhúc nhích nhìn chằm chằm tấm hình cưới, chỉ hy vọng hình ảnh trước mắt cô có thể đột nhiên biến mất, vậy mà, trong hình Tả Ti Phong cùng Tưởng Thục Thiến gắn bó kề cận bên nhau hình ảnh lại càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng, thì ra là Tưởng Thục Thiến cố ý đem hình lấy đến trước mắt cô.
“Nhược Phù, cô như thế nào ngây dại? Cô biết chồng tôi phải hay không? Sẽ không cũng là một trong những phụ nữ bị chồng tôi lừa gạt chứ?” Tưởng Thục Thiến hả hê hỏi tới.
Không đợi Nhược Phù trả lời, cô ta liền lại làm giả bộ tiếng buồn bã thở dài nói: “Ai! Không ngờ người như thế thiện lương tốt đẹp giống như cô, chồng tôi còn muốn đùa bỡn cô, anh ta thật là quá tàn nhẫn.”
Biết Tả Ti Phong là một người đàn ông có vợ làm Nhược Phù đau đến không muốn sống, thì ra là hắn chỉ là đang đùa bỡn cô thôi, hắn đã từng đối với cô nói qua lời ngon tiếng ngọt nhất thời giống như lưỡi dao sắc bén một loại từng tấc cắt xé lòng của cô.
Có lẽ là bởi vì khiếp sợ quá lớn, tổn thương quá sâu, Nhược Phù trên mặt thủy chung đều là vẻ mặt không chút thay đổi, liền muốn khóc cũng khóc không được.
“Nhược Phù, đi theo chồng tôi chắc là sẽ không có kết quả, cô chỉ cần đi thăm dò một chút là có thể biết anh ta có quá nhiều phụ nữ.” Tả Ti Phong hoa danh bên ngoài làm Tưởng Thục Thiến không có sợ hãi tùy ý bịa đặt hình tượng hắn sẽ bội tình bạc nghĩa, chỉ cần không làm cho Nhược Phù biết hắn lần này thật là động chân tình là tốt rồi.
Tưởng Thục Thiến lấy ra chi phiếu sớm đã chuẩn bị xong đưa cho Nhược Phù, “Đây là số tiền tôi bí mật đưa cho cô, cô cầm số tiền kia liền sau đó rời đi chồng tôi đi! Nếu không cô sẽ phải hối hận.”
Nhược Phù cho đến lúc này mới rốt cuộc hồi hồn, cô tê tâm liệt phế hô to một tiếng sau đó xoay người lao ra phòng khách sạn.
Tưởng Thục Thiến ngẩn ra, liền vội vàng đứng lên muốn đuổi theo cô, lại bởi vì động tác quá nhanh mà lần nữa trẹo chân mắt cá chân.
Cô ta nhịn đau chân thấp chân cao đuổi kịp tới cửa, “Nhược Phù, cô quên cầm chi phiếu rồi.” tiền này là dùng để đuổi cô đi, cô thế nào không cần? Tưởng Thục Thiến vừa xoa mắt cá chân đau đớn vừa buồn bực nghĩ.
Hết Chương 7
Chương 8
Lao ra khách sạn sau, Nhược Phù như là nổi điên bất chấp tất cả xông về phía trước. Thế giới của cô ở trong một đêm sụp đổ, người đàn ông mình yêu nhất lại là chồng của người khác!
Cô mạnh mẽ chạy gấp ở trên lối đi bộ, thật may lúc này là buổi tối.
Con đường không hề giống ban ngày một loại như vậy náo nhiệt, mới không có đụng vào ai.
Tả Ti Phong tại sao muốn lừa cô? Nghĩ đến hắn đối cô lời ngon tiếng ngọt thì ra là cũng chỉ là lời nói dối, một hồi đau đớn như tê liệt rốt cuộc ép cô nước mắt vỡ đê.
Cô là như thế tin tưởng hắn, tin tưởng hắn hết thảy cam kết cùng lời thề, tin tưởng hắn từ nước Mỹ sau khi trở lại sẽ phải cùng cô kết hôn, nhưng hắn vậy mà lại sớm đã có vợ! Hắn tại nói tất cả căn bản là đang gạt cô, tựa như hắn lần nữa mượn cớ bởi vì bận rộn công việc mà hoãn thời gian trở về nước một dạng.
Lòng của cô đau, thật là đau, hắn tại sao có thể tàn nhẫn như vậy? Ở cô đem chính mình cả người không có chút nào giữ lại hoàn toàn giao cho hắn, hãm sâu trong lưới tình của hắn sau mới nói cho cô biết, cô chỉ là con mồi cung hắn ăn no nê?
Tim của cô đau, thật là đau, đau đến cô cho là mình sẽ chết đi được, nhưng cô vẫn bất chấp tất cả chạy về phía trước.
Lúc này, có một người nghiêng ngã lảo đảo từ bên đường lao tới, vừa lúc cùng Nhược Phù đụng thành một đoàn, hai người cũng bởi vì đụng nhau lực độ quá mạnh mà ngã xuống đất.
Nhược Phù cả người té nhào vào trên lối đi bộ, xi măng thô ráp mài rách da đầu gối mịn màng của cô, làm cho đầu gối của cố ứ bầm một mảnh, xem ra vô cùng thê thảm.
Nhưng vết thương Tả Ti Phong đem đến cho cô còn đau đớn hơn nữa, cô rốt cuộc không nhịn được lớn tiếng khóc lên.
Khóc té ở trên đường cái là chuyện cô chưa từng suy nghĩ trôi qua, nhưng mà giờ phút này cô cái gì đều không quản, chỉ muốn tận tình khóc ra uất ức cùng đau đớn của cô.
Ngã ở bên cạnh cô người đàn ông đầu tiên là ngây người một hồi lâu, mới chậm rãi đứng lên, đưa tay đỡ cô dậy, “Thật xin lỗi! Tôi theo vị hôn thê gây gổ, uống một chút rượu, cho nên không có có vài phần chú ý đến cô xông tới.”
Cô tiếng khóc thảm thiết bi thương khiến cho hắn ta đau lòng không thôi.
Ah? Cái âm thanh này cô tựa hồ tại nơi nào nghe qua? Nhược Phù nâng lên đôi mắt đẫm lệ vừa nhìn, là Phùng Gia Hữu!
Nghĩ đến hắn ta cũng cùng chính mình là một dạng bị người yêu sâu đậm lường gạt phản bội, ở dưới đồng bệnh tương liên, cô chợt nhào vào trong ngực của hắn ta ầm ĩ khóc thút thít.
“Ô. . . . . . Chúng ta đều bị người thích nhất lừa gạt. . . . . . Anh theo tôi một dạng đáng thương a. . . . . .” Nhược Phù tâm xé rách nghẹn ngào khóc ròng nói.
“Làm sao cô biết tôi bị Ái Mi lừa gạt phản bội?” Phùng Gia Hữu giật mình hỏi.
Cô gái này đột nhiên nhào vào trong ngực của hắn ta khóc lớn đã đủ khiến hắn kinh ngạc rồi, không ngờ cô lại vẫn đối với chuyện đau lòng của hắn ta rõ như bàn tay.
Nhược Phù ngẩng đầu lên ngó hắn ta một cái, “Ái Mi của anh. . . . . . Từng cùng bạn trai tôi ở chung một chỗ. . . . . .” cô thút thít trả lời. Cũng chính là bởi vì một lần kia để cho cô quỷ thần khiến xui đụng phải Tả Ti Phong, mới có thể hại cô lâm vào này vạn kiếp bất phục trong địa ngục.
Cô cả người đau đến ruột gan đứt từng khúc, tiếng khóc càng lúc càng bi thiết.
Phùng Gia Gữu cũng tại lúc này nhận ra Nhược Phù chính là cô gái ngày đó ở trong bữa tiệc giúp một tay tìm Ái Mi, thoáng chốc, giữa hai người không còn khoảng cách.
“Cô cũng bị người yêu cô tổn thương sao? Chúng ta thế nào như vậy đáng thương?” Phùng Gia Hữu vụng về kéo lên vạt áo áo sơ mi muốn giúp Nhược Phù lau nước mắt.
“Hắn thật là tàn nhẫn. . . . . . Hắn tại sao muốn đối với tôi như vậy? Tôi là như vậy yêu hắn, tin tưởng hắn a!” Nhược Phù hò hét ra đau thương trong lòng.
“Đúng a! Tôi như vậy yêu ta ấy, tin tưởng cô ta, cô ta lại phản bội tôi, lừa gạt tôi! Cô ta là người phụ nữ tàn nhẫn nhất, vô tình nhất cuộc đời này!” chính mắt thấy Ái Mi cư nhiên tùy tiện quyến rũ đàn ông lên giường, khiến Phùng Gia Hữu đồng dạng cảm thấy đau triệt nội tâm.
“Hắn vì sao lại phải đối với tôi như vậy? Hắn đã có vợ cũng không nên tới trêu chọc tôi a! Không nên để cho tôi không cách nào tự kềm chế yêu hắn. . . . . . Hắn làm sao đành lòng như vậy tổn thương tôi đây?”
Thường ngày nhiệt tình yêu say đắm hình ảnh tất cả đều vào thời khắc này tràn vào trong đầu của cô, làm cô đau đến không muốn sống.
Nhược Phù tiếng khóc thê lương bi ai chọc cho Phùng Gia Hữu một hồi đau lòng, hắn ta dịu dàng ôm cô, lần nữa kéo vạt áo áo sơ mi giúp cô lau nước mắt.
Cô đau hắn hiểu, mà hắn đau cũng chỉ có cô hiểu.
“Hắn quá ghê tởm! Cái tên gia hỏa không có nhân tính, hắn thế nào có thể tổn thương cô.” Phùng Gia Hữu dịu dàng nâng lên cằm non mịn của cô nói: “Cái tên lừa gạt thương tổn cô thật là đáng chết. . . . . .”
“Không ngờ tình cảm của các người tốt như vậy, cư nhiên ở trên đường cái liền ôm hôn nóng bỏng?”
Đột nhiên, Tả Ti Phong âm thanh lạnh lẽo cắt đứt lời nói hắn ta đang mắng.
Hắn gạt bỏ muôn vàn khó khăn bất chấp tất cả từ nước Mỹ chạy về, vừa nghe đến Nhược Phù cùng bạn bè dùng cơm chưa về, hắn lập tức lao ra muốn đi đón cô, nào có thể đoán được nghênh đón hắn lại là tình cảnh cô không muốn xa rời dựa vào trong ngực một người đàn ông khác!
Tưởng Thục Thiến người ích kỷ cùng bất trinh ở trong lòng của hắn đã in dấu vết thật sâu tổn thương nặng nề, nhưng là bị Nhược Phù phản bội lại càng làm cho lòng hắn đau muốn điên!
Tả Ti Phong đã tức giận đến nói không ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt có thể giết chết người nhìn Nhược Phù, hướng cô từng bước một đến gần.
“Tôi mới đi không bao lâu, em liền đói khát khắp nơi tìm đàn ông!” hắn cắn răng nghiến lợi quát to.
Nhược Phù kinh hỉ vô cùng nhìn Tả Ti Phong. Mặc dù một giờ trước còn hận hắn, oán hắn tàn nhẫn tổn thương cô, đùa bỡn cô, nhưng hắn xuất hiện vẫn lại là khiến cô tất cả yêu say đắm, làm cho cô thân bất do kỷ quả muốn nhào tới đến trong ngực hắn, vậy mà hắn ánh mắt nghi kỵ hoài nghi cùng tức giận lại làm cho cô gặt bỏ đi cái kích động này.
Nhược Phù khổ sở tan nát cõi lòng quay đầu, không muốn nhìn cái người đàn ông trước mắt này đã lấy đi tình cảm chân thành của cô lại đem cô bị thương tích đầy mình.
Nhìn thấy ánh mắt né tránh của cô, Tả Ti Phong tức giận được bước một bước tiến lên trước, nắm được cằm của cô ép buộc cô nhìn hắn.
“Em không dám đối mặt tôi sao? Cũng là em có đàn ông khác, ngay cả tôi đều khinh thường nhìn?” ghen tỵ và tức giận khiến cho hắn nổi điên, vì vậy hắn không nhìn thấy đôi mắt khóc sưng của Nhược Phù cùng nét mặt bi thương tan nát cõi lòng, chỉ thấy sự phản bội của cô.
Uổng phí hắn yêu cô sâu như vậy, còn không trong nom tất cả nghĩ kết thúc đi hôn nhân của hắn cưới cô, không ngờ cô chính là dùng phương pháp cùng Tưởng Thục Thiến giống nhau tổn thương hắn!
Tả Ti Phong nắm cánh tay tuyết trắng mềm mại của Nhược Phù quát to: “Em nói đi, em vì sao lại muốn đối với tôi như vậy? Các người chính là không thể không có đàn ông sao? Em tại sao đê tiện giống như cô ta?”
Nhược Phù quả thật không thể tin được người đnà ông cô yêu lại có thể dùng cái từ “đê tiện” này tổn thương cô. Cô chấn kinh trừng to mắt nhìn hắn.
Tả Ti Phong trước mặt thật sự là người yêu cô yêu đến điên cuồng kia sao? Cô đột nhiên cảm thấy hắn thật xa lạ.
Phùng Gia Hữu không nhịn được xông lại thô lỗ đẩy ra Tả Ti Phong kêu lên: “Thương thế của cô ấy bị thương còn chưa đủ sao? Anh có tư cách gì rống lớn cô ấy? Anh sớm đã có vợ lại lừa gạt đùa bỡn tình cảm của cô ấy, anh mới đáng chết!”
Hắn ta đương nhiên biết Tả Ti Phong đã sớm kết hôn, chỉ là suy nghĩ đến hắn lại là đầu sỏ hại cô gái này đau lòng muốn chết! Hắn ta không nhịn được đứng ra vì cô đòi công đạo,quên mất chuyện trước đấy cô nói với hắn ta bạn trai của cô từng cùng Ái Mi cùng một chỗ.
Nghe vậy, Tả Ti Phong có chút sững sờ. Hắn cũng không phải là cố ý đối với Nhược Phù giấu giếm chuyện hắn không phải là thân tự do, mà là muốn đợi sau khi thuận lợi li hôn mới nói cho cô biết, tránh cho đơn thuần như cô sẽ suy nghĩ lung tung.
Nhược Phù cuối cùng từ trong khiếp sợ và tan nát cõi lòng khôi phục năng lực nói chuyện, cô đau lòng nói “Anh tại sao muốn như vậy tổn thương tôi? Căn bản cũng sẽ không có hôn lễ có đúng hay không? Anh từ đầu tới đuôi cũng chỉ là đang lừa gạt tôi thôi!”
“Anh không phải cố ý sẽ đối em giấu giếm, anh chỉ là muốn xử lý chuyện li hôn tốt thuận lợi sau đó mới để cho em biết, anh lần này đi nước Mỹ chính là đi làm thủ tục li hôn.” Tả Ti Phong vội vàng giải thích lại đau lòng quát to: “Chính ta tại nước Mỹ vì tương lai chúng ta cố gắng còn em lại nằm ở trong ngực một người đàn ông khác, em là đang trả thù anh sao?”
Nhược Phù vốn đang lòng chờ mong Tả Ti Phong sẽ lớn tiếng phủ nhận chuyện hắn có vợ, nhưng hắn vẫn thừa nhận, hơn nữa còn tiếp tục nói dối, Tưởng Thục Thiến cũng đã trở lại Đài Loan, hắn lại vẫn nói hắn ở lại nước Mỹ là vì muốn làm thủ tục li hôn!
Hắn lừa gạt khiến cho cô lần nữa tan nát cõi lòng, cô đau đớn đối hắn gào lên: “Đúng, tôilà đang trả thù anh, trả thù anh có vợ cũng không nói cho tôi biết, rõ ràng chính là đang lừa gạt đùa bỡn cảm tình của tôi, cho nên, tôi là cái gì không thể cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ?”
Nghe vậy, Tả Ti Phong sắc mặt ở trong phút chốc trở nên lạnh lẽo, Nhược Phù chính miệng thừa nhận phản bội so giết hắn còn tàn nhẫn hơn, vốn là bị Tưởng Thục Thiến tổn thương trôi qua vết thương trong lòng lần nữa càng đau sâu hơn, nặng hơn.
Trong lòng đau muốn chết , Tả Ti Phong chợt cười to lên, “Tôi thật sự là một tên đại ngốc! Tôi như thế nào có tin tưởng tình yêu, tin tưởng người phụ nữ này? Tại chịu qua một lần giáo huấn sau tôi liền nên học thông minh . . . . . .” sau đó, hắn vung tay kích động hướng về phía bọn họ gầm hét lên: “Các người tất cả đều cút cho tôi, tôi lại cũng không muốn nhìn thấy các người!”
Bi thương của hắn đến muốn giết người, hắn là như vậy yêu Nhược Phù, thậm chí đem cô so với tính mạng của mình còn trọng yếu hơn, không ngờ cô hồi báo cho hắn lại là bất trinh cùng phản bội!
Thế giới của hắn ở trong một đêm hoàn toàn bị sụp đổ, hắn cũng không cần tin tưởng bất luận kẻ nào, cũng không cần yêu bất kỳ phụ nữ nào rồi !
Hắn giống như là điên rồi một loại lần nữa điên cuồng hét lên, “Cút! Tôi lại cũng không cần cô…các người tất cả đều cút thật xa cho tôi!”
Nhược Phù đau lòng không chịu nổi nhìn hắn, hắn bộ dạng kích động thất thường khiến cho cô nhìn thật là khổ sở! Không nhịn được nghĩ muốn chạy tới thật chặt ôm hắn, quên hắn mới vừa thương tổn cô nặng như thế nào.
Phùng Gia Hữu lập tức kéo cô khuyên nhủ: “Anh ta bị điên rồi, chúng ta tốt nhất nhanh đi.” nói xong, hắn ta vội vã bắt một chiếc taxi, đẩy cô lên xe.
“Tôi không thể bỏ lại anh ấy như vậy.” thấy Tả Ti Phong như cũ rống to cười lớn, Nhược Phù như thế nào cũng không cách nào yên tâm rời đi.
Cô hốt hoảng muốn mở ra cửa xe, lại bị Phùng Gia Hữu ngăn cản, “Đừng quên anh ta là thế nào thương tổn cô! Để cho anh ta đi đi! Mặc kệ anh ta rồi.”
Hắn ta giao phó tài xế lái xe, để lại Tả Ti Phong một người ở trên lối đi bộ vẫn nổi điên.
Lúc này, một chiếc taxi dừng ở cách đo một đoạn cũng lặng lẽ rời đi theo.
Bởi vì chân đau chịu không được vội vàng đi tìm bác sĩ Tưởng Thục Thiến không ngờ mình có thể mắt thấy đến tiết mục như thế đặc sắc. Thấy Tả Ti Phong cùng Chân Nhược Phù trở mặt, sau đó cô lại cùng một người đàn ông khác rời đi, tất cả hết thảy dường như so với cô ta mong đợi còn tốt hơn !
Xem ra Chân Nhược Phù đã không uy hiếp được cô ta, Tưởng Thục Thiến vui vẻ nghĩ.
Nhược Phù sau khi về đến nhà vẫn hoảng hoảng hốt hốt , cô lo lắng Tả Ti Phong không biết như thế nào rồi? Lại đau lòng hắn lừa gạt cùng đùa bỡn, cho dù hận hắn, oán thế nhưng cô lại không nhịn được nghĩ tới hắn, khát vọng hắn có thể sẽ từ cửa sổ trèo vào phòng cô.
Cô sững sờ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ từ đêm tối chuyển thành ánh ban mai, chết lặng nghênh đón sắc trời càng lúc càng sáng lên.
Cô quên hôm nay còn phải đi làm, bình thường lúc này cô đã sớm rời giường chuẩn bị đi làm, thậm chí chờ Tả Ti Phong tới đón cô đi làm.
Hai hàng nước mắt lại từ trong hốc mắt của cô lăn xuống, đau lòng cùng chờ đợi chiếm hết suy nghĩ của cô, trong đầu chỉ quanh quẩn bóng dáng của Tả Ti Phong.
Tả Ti Phong đã có vợ khiến cô nên làm thế nào? Thật muốn rời khỏi hắn sao? Nhưng cô là như thế thương hắn a!
Hắn nói yêu cô thật chỉ là đang qua loa với cô sao? Khi tâm tình tương đối không còn kích động sau, cô hi vọng nhiều có thể từ trong miệng hắn được nghe lại đáp án lần nữa.
Trong sinh mệnh cô chỉ dung nạp xuống được Tả Ti Phong một người đàn ông, trừ phi nghe được hắn nói không yêu cô hoặc là muốn cô rời đi, nếu cô tuyệt không rời đi hắn.
Đột nhiên, Chân mẹ ở họ bên ngoài gõ gõ cửa, “Nhược Phù, nên rời giường đi làm, hôm nay thế nào ngủ được trễ như vậy? Đúng rồi, Ti Phong không phải trở về nước sao? Cậu ấy hôm nay có thể hay không đón con đi làm?”
Lời của mẹ nhắc nhở Nhược Phù Tả Ti Phong có thể sẽ tới đón cô, cô lập tức đáp lại nói: “Con lập tức đi xuống.”
Cô dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt thay quần áo, mặc dù cặp mắt như cũ sưng đỏ, sắc mặt cũng rất tái nhợt tiều tụy, nhưng cô đã không nghĩ ngợi nhiều được, chải chuốt tốt liền nhanh chóng xuống dưới nhà.
“Mẹ, Ti Phong tới chưa?” Nhược Phù nóng lòng mà hỏi.
Liếc thấy sắc mặt con gái khó coi, Chân mẹ kinh ngạc nghĩ muốn quan tâm thì chuông cửa vừa đúng vang lên.
Nhược Phù cuống quít chạy gấp tới mở cửa, cửa còn chưa có mở ra cô liền tha thiết kêu lên: “Ti Phong. . .”