Nghĩ đến chuyện mình vẫn lo lắng rốt cuộc ổn thoải, tảng đá lớn trong lòng mẹ Diêu cuối cùng cũng rơi xuống.
“Này, mẹ, con kém như vậy sao?” Diêu Hiểu Thư không phục kháng nghị nói.
“Hừ, giờ con mới biết.” Mẹ Diêu không chút khách khí châm chọc con gái, “Nói cho con biết, con phải nắm lấy Hà Châu cho thật chặt, nếu làm nó bỏ chạy, xem mẹ trừng phạt con như thế nào!”
Nhìn thấy mẹ mình bộ dáng uy hiếp nghiêm túc, Diêu Hiểu Thư thật là bất đắc dĩ, Quan Hà Châu nếu chạy trốn, cũng không phải là chuyện của cô mà, lại nói, cô cũng không có ý định cùng anh phát triển lâu dài, đây chỉ là tạm thời, nhưng lời nói như vậy cô làm sao dám nói ra khỏi miệng đây? Trừ phi cô không muốn sống nữa, ai. . . . . .
“Tốt lắm, chuyện hạnh phúc của con bé, bà cũng đừng gây áp lực cho nó.” Diêu phụ kịp thời lên tiếng giải cứu con gái.
“Tôi không phải gây cho nó áp lực, mà là dạy nó chú ý nhiều nhiều một chút, bằng không bạn trai sẽ bị người khác cướp đi.” Mẹ Diêu biết Quan Hà Châu có nhiều người theo đuổi, con gái lại là người có thần kinh thô, không dặn dò nhiều là không được.
“Biết, mẹ cũng không cần quan tâm.” Diêu Hiểu Thư bất đắc dĩ đáp: “Con biết rõ anh Hà Châu là con rể rùa vàng của mẹ, con sẽ cố gắng nắm chặt anh ấy, được chưa?”
Mẹ Diêu thấy con gái đều đã nói như vậy rồi, không thể làm gì khác hơn là không nói thêm lời nào nữa, tránh cho đến lúc đó lại chọc giận nó ghét Hà Châu thì không tốt, cha Diêu nhìn thấy mẹ con các cô rốt cuộc ngưng cái đề tài này, vội vàng đem lời nói chuyển sang đề tài khác, để tránh hai người lại vì chuyện này mà tranh cãi.
Chương 6
Cùng lúc đó, cùng một sự kiện nhưng ở nhà họ Quan lại có phản ứng trái ngược.
“Con trai, mẹ còn tưởng phải đợi đến khi tóc bạc hết, con mới có động tĩnh.” Mẹ Quan ngồi bên cạnh chồng, giọng nói lạnh nhạt nhạo báng con trai của mình, “Không nghĩ tới nhanh như vậy mà con đã hành động, thật là không ngờ mà! Lấy tốc độ chậm như rùa của con, mẹ còn cho rằng đời này cũng không có cơ hội được con dâu dâng trà, xem ra ông trời nghe được lời cầu nguyện của mẹ rồi, thật là cảm tạ liệt tổ liệt tông!”.
Thấy vẻ mặt và động tác khoa trương của mẹ mình, Quan Hà Châu trừ ở đáy lòng than thở ra, vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh như cũ.
“Mẹ, mẹ xem kịch nhiều quá rồi.” Quan Hà Châu lạnh nhạt nói, “Muốn tóc mẹ bạc hết chắc phải đợi lâu lắm, còn nữa, trà của con dâu không phải muốn là uống được đâu.”
“Hắc, ta nói nè con trai, con chẳng lẽ không lừa được Hiểu Thư sao?” Mẹ Quan có chút hả hê nhìn con trai, bà chưa từng thấy đứa con trai thông minh của mình thất bại, nhưng cũng không phải là không có, “Có muốn chúng ta giúp con hay không?”
“Con cám ơn nhiều, mẹ và cha cái gì cũng không cần làm chính là giúp con rồi.” Quan Hà Châu cũng không muốn chuyện bị huỷ ở trên tay mẹ mình.
Mẹ Quan từ nhỏ đã là thiên kim tiểu thư, sau khi gả cho cha Quan, lại được xem là bảo bối mà chiều chuộng, cho nên rất thích chơi đùa, làm việc đều tuỳ theo tâm tình của mình mà làm, chuyện gì mẹ Quan nhúng tay vào cũng đều chuốc lấy thất bại.
Quan Hà Châu cũng không hy vọng hạnh phúc tương lai của mình lại bị mẹ làm cho Game Over, cho nên trước đó phải cảnh cáo hai người một chút mới được.
“Cha!” Anh chuyển hướng nhìn sang người đàn ông có thể trị được mẹ mình.
“Cha biết rồi, cha với mẹ con sẽ không nhúng tay vào.” Cha Quan bình tĩnh cam kết với con trai.
“Chồng!” Mẹ Quan nghe được cam kết của chồng, không khỏi gắt giọng.
Vậy chẳng phải bà không được chơi sao? Hừ, thật là khiến người ta khó chịu mà!
“Vợ à, em muốn Hiểu Thư làm con dâu chúng ta chứ?” Ý tứ chính là nếu bà muốn, thì không cần nhúng tay vào chuyện của con trai.
“Tốt lắm, mẹ không nhúng tay vào!” Mẹ Quan biết ý tứ trong lời nói của chồng, không cam tâm tình nguyện mà đáp ứng.
“Yên tâm đi, chờ Hiểu Thư thành con dâu của chúng ta, em muốn như thế nào đều được, không phải sao?” Cha Quan nhẹ giọng trấn an vợ yêu của mình.
“ Đúng rồi, đến lúc đó em có thể cùng Hiểu Thư đi chơi, hơn nữa văn phòng trong công ty của con bé hình như rất thú vị.” Mẹ Quan tưởng tượng sau khi Hiểu Thư gả vào nhà mình, bà liền có thêm một cô con gái để chơi cùng, hơn nữa khẳng định sẽ vui hơn bây giờ nhiều, tâm tình buồn bực lập tức sáng sủa.
Quan Hà Châu không nói gì đẩy kính mắt trên mũi, ánh mắt hung hăng quét về người đàn ông yêu vợ đến không có nguyên tắc.
Cha, cha là đang khiêu chiến năng lực khắc phục hiệu quả của con sao? Quan Hà Châu im lặng nhìn cha mình.
Con trai, người thông minh thường vất vả mà, con phải cố gắng thôi, ai kêu một người tương lai là vợ con, một người là mẹ ruột con đây? Cha Quan lấy ánh mắt bất đắc dĩ đáp lại con mình.
Quan Hà Châu lấy tay xoa mí mắt, đối với người mẹ ngây thơ bốc đồng của mình thật là bất đắc dĩ, đây là vợ chồng gì? Thế nhưng lại cố tình gây sự với con trai của mình, ai!
“Con mệt rồi, con đi nghỉ trước.” Quan Hà Châu ở trong lòng than thở, chấp nhận số phận, ai kêu anh là con của họ đây?
Mẹ Quan thấy bóng lưng con trai, khó hiểu nhìn chồng mình, im lặng hỏi thăm, mà cha Quan chỉ mỉm cười, nói không có gì trấn an vợ.
Vợ cùng con trai, ông chỉ có thể chọn vợ mình, nhìn bóng lưng bất đắc dĩ của con trai, người cha như ông chỉ có thể làm như không thấy.
Con trai, xin lỗi!
“Cậu nói cái gì?” Trong quán cà phê, Vy Ly Ly nhịn không được cao giọng, kinh ngạc nhìn Diêu Hiểu Thư ngồi đối diện, “Cậu có bạn trai?”
“Đúng vậy.” Âm thanh của Diêu Hiểu Thư như đưa đám, “Chính là tại mẹ tớ. . ., ép tớ chọn một trong hai, hẹn hò với Hà Châu hoặc là đi xem mắt.”
“Cho nên cậu chọn Hà Châu?” Trong giọng nói của Vy Ly Ly ẩn chứa một tia hưng phấn, thấy Diêu Hiểu Thư bộ dáng như đưa đám, trong lòng càng đắc ý càng vui mừng, “Ơ, nói hơn nửa ngày, Quan Hà Châu thật sự là bạn trai cậu! Lần trước cậu còn thề với mình nói không phải, mới qua một tuần lễ liền thay đổi, tốc độ của cậu thật là nhanh!”
“Ly Ly, không cần giễu cợt mình.” Diêu Hiểu Thư cho rằng bạn tốt đang nhạo báng mình, ngượng ngùng nói với cô ấy, căn bản không biết đó là lời nói trào phúng.
“Hiểu Thư, tớ không có giễu cợt, tớ là tán thành, cậu 26 tuổi rồi, không phải còn chưa có bạn trai sao? Liền làm như vậy đi, dù sao cậu với Quan Hà Châu cũng là thanh mai trúc mã, hai người cũng hiểu rõ nhau, hai người là một đôi tốt lắm.” Vy Ly Ly ở trong lòng âm thầm cười hả hê, “Như vậy mẹ cậu cũng vui mừng, không phải một công đôi việc sao?”
“Ai nha, sao ngay cả cậu cũng nói như vậy?” Diêu Hiểu Thư cho rằng cậu ấy sẽ vì mình mà nói chuyện, không ngờ cậu ấy cũng tán thành cách làm này, “Thôi, không nói chuyện này, đúng rồi Ly Ly, cậu hôm nay tìm mình có chuyện gì không?”
“Ách, là như vậy, Hiểu Thư, không biết sao thân thể bà nội tớ vẫn không tốt? Mặc dù không cần phải nhập viện nữa, nhưng tớ vẫn muốn tìm một bệnh viện lớn một chút để kiểm tra lại xem sao, mà tiền bạc tớ bây giờ cạn hẹp, cậu có thể cho tớ mượn ít tiền nữa hay không?” Vy Ly Ly lập tức thay thành bộ dáng đáng thương, vẻ mặt lã chã chực khóc.
“Bà nội lại bị ốm hả, có nghiêm trọng không?” Diêu Hiểu Thư vừa nghe nói, vội vàng hỏi, “Tớ muốn đi xem bà một chút có được hay không?”
“Không cần.” Vy Ly Ly vội vàng nói, sau đó phát hiện giọng mình có chút gấp gáp, lập tức khôi phục thành giọng nói nhu nhược, “Bà tớ hiện tại cần tĩnh dưỡng, vẫn là không đi quấy rầy bà thì tốt hơn, nhưng mà bây giờ tiền thuốc men lại đắt như vậy, tớ thật sự, thật. . .”
Nói xong, Vy Ly Ly cúi đầu, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng thút thít, hai vai còn khẽ động, thấy vậy trong lòng Hiểu Thư đặc biệt khó chịu, biết rõ mình không có tiền, những vẫn mở miệng đồng ý.
“Ly Ly, cậu không cần phải lo lắng, cậu cho tớ một ít thời gian, ngày mai tớ liền đem tiền chuyển vào tài khoản cậu, được không?”
“Hiểu Thư, thật cám ơn cậu.” Vy Ly Ly nghe vậy, đưa tay lau nhẹ khoé mắt của chính mình, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cô, nước mắt cũng không còn. “Tớ thật sự không biết phải làm sao để cám ơn cậu, nhiều năm như vậy cậu vẫn luôn giúp tớ, thật cám ơn!”
“Cám ơn cái gì? Chúng ta là bạn tốt, giúp đỡ lẫn nhau là đúng rồi, huống chi bà của cậu thân thể không tốt, một mình cậu kiếm tiền nuôi gia đình cũng không dễ dàng.” Diêu Hiểu Thư rất có nghĩa khí nói, lên tiếng an ủi cô ấy, chỉ sợ cô để ở trong lòng.
“Bất luận như thế nào, tớ đều muốn cám ơn cậu.” Vy Ly Ly cố gắng đè xuống cảm giác chán ghét trong lòng, dùng khuôn mặt tươi cười nói chuyện với Diêu Hiểu Thư.
Hừ, nếu không phải cô từ một kim chủ mò được không ít tiền, nhưng vẫn còn một khoản nợ chưa trả, cô làm sao phải chịu uất ức diễn vở kịch cực khổ này? Đợi cô tìm được kim chủ mới, sẽ không cần phải để ý cái người ngu ngốc này nữa!
Nghĩ đến cũng tức cười, Diêu Hiểu Thư cho đến bây giờ còn chưa biết, ngay từ lúc cô tốt nghiệp bà nội của cô đã qua đời, vậy cũng tốt, lúc học đại học Diêu Hiểu Thư có gặp bà nội một lần, cũng nhờ một lần kia, cô ta liền bị cô đóng vai nhân vật khổ sở lừa gạt, nếu cô ta dễ lừa như vậy, cô cũng sẽ không phí phạm, ai bảo cô ta ngu như vậy?
Ha ha. . . . . .
“Không cần nói như vậy, tớ rất vui vì có thể giúp được cậu. ” Diêu Hiểu Thư không rõ chân tướng mà cười với cô.
“Ừ.” Vy Ly Ly ở trong cười, gật đầu. “Hiểu Thư, buổi chiều tớ còn có một phần công văn muốn đánh, không nói chuyện với cậu nhiều được.”
Mục đích đạt được, Vy Ly Ly liền lười phải cùng cô ta tán gẫu, nghĩ tới thời gian mình hẹn spa sắp đến, vội vàng mượn cớ rời đi.
“Vậy sao, vậy cậu mau đi đi, tớ tính tiền cho.” Biết cô chỉ vì muốn kiếm tiền mà làm rất nhiều công việc, Diêu Hiểu Thư tranh thủ thời gian nói với cô, không muốn làm trễ nãi cô.
“Ách, vậy làm phiền cậu.” Vy Ly Ly không khách khí chiệm tiện nghi của Hiểu Thư, cầm ví lên đi cũng không quay đầu lại.
Diêu Hiểu Thư một mình ngồi tại chỗ, suy tính nên đi đâu để mượn tiền, tiền lương tháng này, đã sớm tiêu hết sạch.
“Ai, làm sao giờ?” Chẳng lẽ lại đi mượn Hà Châu? Thật vất vả, khoản nợ trước kia là làm bạn gái anh mà trả sạch, hiện tại lại đi mượn, về sao chẳng phải lại thiếu nợ sao?
Thật là phiền mà!
Diêu Hiểu Thư lấy tay dùng sức xoa nắn đầu mình, trên mặt xuất hiện bộ dáng không cam lòng, sau một hồi lâu, trên mặt cô mới xuất hiện vẻ mặt lừng lẫy, bằng bất cứ giá nào, “Mặc kệ, thiếu liền thiếu đi.!”
Lầm bầm lầu bầu xong, cô liền kêu phục vụ, trả liền, liền nhanh chóng đi ra khỏi quán cà phê. . . .
Mà cùng lúc đó, trong văn phòng kế toán, đang diễn ra sự kiện nam chính bị một người đàn ông khác quấy rầy om sòm.
“Này, cậu có nghe lời của tớ không hả?” Vệ An Tin bất đắc dĩ đối với bạn tốt đang vùi đầu trong công việc gầm nhẹ.
“Nghe được.” Người đàn ông sau bàn công tác trả lời lạnh nhạt, không thèm để ý.
Thái độ hờ hững của bạn tốt khiến Vệ An Tin nổi cáu, bước nhanh về phía trước rút đi văn kiện trong tay hắn, muốn hắn nghiêm túc nói chuyện với mình, Quan Hà Châu ngẩng đầu lên nhìn bạn tốt kiêm lão bản của mình, vẻ mặt vẫn thờ ơ như cũ.
“Cái này là báo cáo tập đoàn Cảnh đế ngày mai phải dùng, cậu muốn tự mình làm sao?” Quan Hà Châu nói ngắn gọn, lại làm cho Vệ An Tin sợ đến nỗi lập tức đem tài liệu trong tay ném về phía hắn, đùa gì vậy? Hắn đã thấy qua tình hình tài chính của Cảnh đế, thật là bết bát, cũng chỉ có những phần tử tinh anh như bạn tốt mới có thể làm được thôi.
Hai người bọn họ là bạn học của nhau, hắn biết Hà Châu cũng từ ngày đó, người này năng lực cực kỳ mạnh, cho nên sau khi tốt nghiệp, nhờ gia đình hắn hỗ trợ giúp hắn mở ra công ty này, hắn không nói hai lời lập tức kéo Quan Hà Châu vào làm.
Tuy nói hắn là lão bản, nhưng hắn luôn hết cách với Hà Châu, người này tính tình quá cường nghạnh, không ai có thể ép buộc cậu ta.
“Hà Châu, ý của cậu thế nào?” Vệ An Tin lần nữa lên tiếng hỏi.
Ai, mệnh của hắn đúng thật là khổ, ở công ty bị người này lấy ánh mắt lạnh lùng tiếp đãi còn chưa tính, về đến nhà còn bị em gái si tình quấn lấy, thật là khiến hắn phiền muộn không thôi! Gần đây, em gái si tình của hắn lại quấn lấy hắn, nhờ hắn giúp một tay hỏi Hà Châu có nguyện ý làm bạn trai nó không, thân là anh trai, hắn không thể làm gì khác là bất đắc dĩ đến nghe ý tứ của nam chính.
“Không!” Câu trả lời đơn giản, khiến Vệ An Tin nhất thời cứng họng.
“Tại sao?” Vệ An Tin không chết tâm hỏi, “Cậu không có bạn gái, em gái tớ lại là đại mỹ nhân, mặc dù tính tình có một chút tuỳ hứng.”
“Là rất tuỳ hứng.” Quan Hà Châu không khách khí chút nào mà nói móc “Tớ có bạn gái rồi.”
“Gì?” Vệ An Tin không kịp phản ứng, một lát sau mới hiểu lời bạn tốt, la lớn, “Cậu có bạn gái?”
“Ừ.” Cách tròng kính, tầm mắt lạnh nhạt của Quan Hà Châu quét về phía người đàn ông đang há to mồm.
“Chuyện xảy ra khi nào, sao tớ chưa nghe cậu nói?” Vệ An Tin lấy bộ mặt không thể tin được nhìn bạn tốt, “Là ai, tớ có biết không?”
“Chuyện riêng của tớ không cần thiết phải báo cáo lão bản.” Quan Hà Châu tránh nặng tìm nhẹ, không muốn đem chuyện riêng của mình làm chủ đề để người ta đàm tiếu.
Nhìn thấy bạn tốt bày ra bộ dáng không muốn nói, Vệ An Tin lớn gan suy đoán, “Không phải là thanh mai trúc mã trong truyền thuyết đó chứ?”
Hắn đã sớm biết bạn tốt có thanh mai trúc mã, đáng tiếc chưa từng gặp qua, cho nên hắn vẫn cho là bạn tốt muốn qua loa chuyện của mình, nên tuỳ tiện tạo nhân vật ảo.
Quan Hà Châu từ chối cho ý kiến, những vẻ mặt đã nói ra tất cả.
“Này, thật sự có một người như vậy hả?” Vệ An Tin nhìn nét mặt bạn tốt cũng có thể thấy được. em gái của hắn nhất định là không có cơ hội, “Lúc nào thì giới thiệu một chút?”
“Thời cơ đến, sẽ cho cậu làm quen.” Quan Hà Châu hời hợt nói. “Có thể mời rời đi chứ?”
Dám không chút khách khí hạ lệnh đuổi lão bản, cũng chỉ có Quan Hà Châu.
“Biết rồi, tớ đi, không quấy rầy cậu, được chưa.” Ai, đầu năm nay làm lão bản cũng bị thuộc hạ làm tức chết.
Vệ An Tin không cam tâm tình nguyện mà ra khỏi phòng làm việc của bạn tốt, vẫn vì hắn không trở thành em rể mình một lần mà âm thầm ảo não.
Ai, thật đáng tiếc!
Diêu Hiểu Thư vì để có tiền cho Ly Ly mượn, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt tìm tới Hà Châu.
“Hiểu Thư, con đến rồi sao, ăn cơm chưa?” Mẹ Quan nhìn thấy Hiểu Thư đến, khuôn mặt tươi cười chào đón, “Mẹ Quan hôm nay nấu rất nhiều đồ ăn nghe, con có lộc ăn rồi.”
“Mẹ Quan, con đã ăn rồi, Hà Châu có ở đây không ạ?” Diêu Hiểu Thư cười cự tuyệt ý tốt của mẹ Quan, vội vàng hỏi người muốn tìm có ở đây không.
“A, thật đáng tiếc, nhưng con có thể uống chén canh, đây chính là canh bổ đó.” Mẹ Quan giống như là không có nghe thấy
vấn đề của Hiểu Thư, lập tức đi tới phòng bếp múc một chén canh cho cô. “Uống một chút đi, coi có ngon không.?”
Chương 7
Diêu Hiểu Thư không có biện pháp cự tuyệt sự chiêu đãi của mẹ Quan, nhận lấy chén canh, ừng ực ừng ực uống hết chén canh, cười gật đầu với mẹ Quan, “Dạ, rất ngon!”
“Uống ngon đúng không, có muốn uống một chén nữa không?” Không có con gái nên mẹ Quan rất thích Hiểu Thư, thích con bé đơn thuần không vòng vo, nếu con bé là con của bà thì không còn gì tốt hơn.
“Không cần, mẹ Quan, Hà Châu có ở nhà không?” Diêu Hiểu Thư vội vã tìm Quan Hà Châu.
“Ha ha, tìm Hà Châu nhà chúng ta sao.” Thấy Hiểu Thư bày ra bộ dáng nóng nảy như vậy, mẹ Quan không thể nhịn được cười, trong lòng vừa đắc ý vừa vui mừng. “Nó có ở nhà, nó đang ở trong phòng đó, con lên tìm nó đi.”
Diêu Hiểu Thư vừa nghe, theo thói quen lập tức chạy lên lầu, nhìn bóng lưng của cô, mẹ Quan vui vẻ ngâm nga ca hát, đi tới bên cạnh chồng mình.
“Chồng à, anh xem Hiểu Thư vừa vào cửa là la hét muốn tìm Hà Châu, bộ dáng gấp gáp, em thấy ngày chúng ta bồng cháu cũng không còn xa, ha ha. . .”
“Vợ à, không nên ôm kỳ vọng quá lớn, tránh cho sau này thất vọng.” Ở một bên xem tạp chí cha Quan không chút khách khí dội cho vợ mình một gáo nước lạnh, “Muốn Hiểu Thư thông suốt, cũng không phải là chuyện dễ dàng, em xem con em nhịn lâu như vậy mới hành động, cũng biết con bé Hiểu Thư có bao nhiêu chậm chạp rồi.”
“Ai nha, anh không thể nói điều tốt sao?” Mẹ Quan trừng mắt liếc chồng, tâm tình tốt đẹp cũng bị chồng phá hư.
“Anh nói là sự thật, em không muốn nghe, anh không nói là được.” Cha Diêu tiếp tục đem sự chú ý đặt ở cuốn tạp chí trên tay, không nói thêm nữa, mắc công bị lửa cháy lan sang.
Mẹ Quan suy ngẫm lại lời nói của chồng, cảm thấy con trai chậm chạp như vậy, đến giờ mới bắt đầu hành động, vậy bà đến lúc nào mới có thể ẵm cháu đây? Không được, bà nhất định phải nghĩ biện pháp thúc đẩy mới được, mẹ Quan vắt óc suy nghĩ, rốt cuộc cũng nghĩ ra được một “diệu kế”.
“Chồng à, em có cách có thể nhanh nhanh bồng cháu rồi.” Nói xong, mẹ Quan hả hê mà cười ha ha.
“À?” Cha Quan kinh ngạc nhìn tiếng cười khoa trương của vợ, trong lòng không tránh khỏi xuất hiện một cảm giác chán nản.
Trời ạ, chẳng lẽ vợ yêu bảo bối của ông lại nghĩ ra cái phương pháp kinh hãi nào nữa đây?
“Hà Châu!” Diêu Hiểu Thư còn chưa có vào trong phòng, đã ở ngoài cửa kêu to tên của anh.
Diêu Hiểu Thư vẫn như trước đây, không gõ cửa liền xông vào phòng của Hà Châu, phát hiện bên t
trong không có ai.
“Kỳ quái, người đâu?” Cô nhìn chung quanh một chút, “Mẹ Quan rõ ràng nói anh đang ở trong phòng mà.”
Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, Hiểu Thư liền hiểu người cô muốn tìm ở đâu, cô khoan thai tự đắc ngồi trên giường lớn mềm mại, tiện tay lật xem cuốn tạp chí ở đầu giường, chờ đợi Hà Châu ra ngoài.
Cũng không lâu lắm, Quan Hà Châu liền một thân nhẹ nhàng khoan khái từ phòng tắm đi ra, trên người còn bốc hơi nóng, không có mắt kiếng che dấu, càng làm rõ đôi mắt xinh đẹp mê người của anh, Diêu Hiểu Thư nhìn thấy bộ dáng mỹ nam đi tắm, không tránh khỏi có chút thất thần, gương mặt không tự chủ được đỏ lên.
Quan Hà Châu vừa ra khỏi phòng tắm, liền thấy Hiểu Thư bộ dáng thất thần ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào mình, khoé miệng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười mê hoặc lòng người, “Em thấy đẹp mắt không?”
Giống như từ trong mộng tỉnh lại, Diêu Hiểu Thư mới phát hiện ra mình bị nhạo báng, giễu cợt, liền khôi phục bộ dáng.
“Người nào. . .. . người nào nhìn anh hả?” Cô mới không thừa nhận mình bị bộ dáng mới tắm xong của anh mê hoặc.
“Hả?” Quan Hà Châu không hỏi thêm nữa, chỉ là nhàn nhạt đáp lại một tiếng, làm cho cô muốn nghĩ thế nào cũng được, “Tìm anh có chuyện gì hả?”
“Nha.” Diêu Hiểu Thư đột nhiên nhớ tới mục đích của mình tìm anh, liền nâng lên khuôn mặt tươi cười ngọt ngào chết người, “Hà Châu. . .”
Quan Hà Châu nhìn thấy tình huống này, không khỏi khe khẽ thở dài, khẳng định là vì chuyện tiền mà đến, “Không phải vừa mới cho em mượn sao, tại sao lại mượn nữa?”
“Người hiểu em cũng chỉ có anh Hà Châu.” Diêu Hiểu Thư lấy khuôn mặt tươi cười chào đón, “Bà nội Ly Ly vẫn chưa hết bệnh, em muốn giúp bà nội cậu ấy chuyển đến bệnh viện lớn hơn một chút kiểm tra, bởi vì tình hình kinh tế cậu ấy đang căng thẳng, cho nên liền. . .”
Quan Hà Châu tuỳ tiện lau tóc ướt, liền đem khăn lông ném trên ghế dựa, vẻ mặt cực kì nghiêm túc hỏi cô, “Hiểu Thư, cái người bằng hữu tên Ly Ly của em làm nghề gì?”
“Cậu ấy rất lợi hại nga, là trưởng phòng cao cấp đó.” Diêu Hiểu Thư không biết tại sao anh lại đem chủ đề chuyển đến đây, ngoan ngoãn trả lời.
“Nếu là trưởng phòng, tiền lương của cô ấy cũng không ít mới phải?” Vẻ mặt Quan Hà Châu vẫn như cũ không đổi, “Cô ấy ngay cả một ít tiền này cũng không có hả?”
“Anh không biết rồi, nhà cậu ấy đặc biệt khó khăn.” Diêu Hiểu Thư bày ra bộ dáng anh không biết thì thôi, nói với Hà Châu. “Cha cậu ấy thiếu người ta rất nhiều tiền, trong nhà phải dựa vào một mình cậu ấy để trả nợ, cho nên, tiền lương cậu ấy tuy cao, nhưng đều phải dùng để trả nợ.”
“Làm sao em biết nhà cô ấy thiếu rất nợ rất nhiều.” Quan Hà Châu dù chưa gặp qua người bạn mà cô hay nhắc tới – Ly Ly, nhưng cô ta là người vay tiền nhiều năm nay, hơn nữa vĩnh viễn không có ý định trả lại, nhìn cũng biết con người thế nào rồi.
“Cậu ấy nói mà.” Diêu Hiểu Thư chưa bao giờ hoài nghi lời của người khác, huống chi là bạn tốt.
Quan Hà Châu im lặng nhìn cô, thật không biết cô thiếu đầu óc, hay là đơn thuần?
“Cô ấy nói gì em cũng tin sao?”
“Dĩ nhiên, chúng em là bạn tốt, em biết cậu ấy nhiều năm rồi, cậu ấy làm sao lại gạt em?” Diêu Hiểu Thư cau mày, hiển nhiên rất không vui khi anh nghi ngờ nhân cách của bạn tốt, “Anh không cần nghĩ nhiều, lúc học đại học em có qua nhà cô ấy, thật rất thảm.”
“Anh biết rồi.” Có lẽ thật sự là như vậy, Quan Hà Châu không tiếp tục tra cứu, mặc kệ chuyện cô ấy có bằng hữu gặp khó khăn có thật hay là không, bởi vì anh không muốn cô gái trước mặt anh có bộ dáng đau lòng, anh rất thích cô làm việc nghĩa giúp người không quản khó khăn, tràn đầy sức sống.
Quan Hà Châu từ trong ví lấy tiền đưa cho cô, cười nói, “Nhớ, em lại mượn tiền anh, đây không phải món nợ lần trước thanh toán, em muốn quỵt cũng không được.”
“Biết, biết, em sẽ trả, về sau anh có chuyện gì muốn em làm, em nhất định bằng mọi cách sẽ làm được.” Diêu Hiểu Thư vỗ ngược, bày ra bộ dáng rất có nghĩa khí.
“Hừ, tốt nhất là như vậy, không nên đến lúc đó lại ăn vạ!” Lại nói, Quan Hà Châu thật là có chút nôn nóng, cô luôn giúp những người khác, ngay cả những chuyện không liên quan cũng dốc hết sức giải quyết, lại chưa từng chủ động nói muốn giúp anh làm cái gì, coi như nói chơi một lần cũng được mà, ai.. . . . .
Đến bây giờ, hai người chính thức trở thành bạn trai bạn gái của nhau, nhưng mà, thân là người trong cuộc Diêu Hiểu Thư không có cảm giác gì, có lẽ khi mới bắt đầu hai người còn có một chút ý thức, nhưng khi cô gặp phải tình huống khó khăn cần giúp đỡ, dần dần, biến trở về bộ dáng trước kia; mà Quan Hà Châu cũng giống như người ngoài cuộc, không có bất cứ động tác gì.