“Ưmh. . . . . .” Diêu Hiểu Thư cảm thấy không khí trong miệng mình đều bị anh hút hết, lưỡi cực nóng liều mạng hút vào tất cả sự ngọt ngào của cô, cùng với lưỡi cô chơi trò chơi chạy rượt, cô bị nhiệt tình của anh thiêu đốt, nhiệt độ trong cơ thể phát ra ngày càng mãnh liệt, như muốn nổ tung.
“Hiểu Thư. . . . . Hiểu Thư. . . . .” Quan Hà Châu giống như người bị lạc trên sa mạc đói khát, cố gắng hấp thu nước ngọt trong miệng cô, đó là nguồn suối ngon nhất trên đời rồi, “Em thật ngọt!”
Anh ca ngợi như vậy làm Diêu Hiểu Thư đỏ bừng cả mặt, mắt đẹp híp lại, nhìn mặt
anh, a, thật là quá đẹp trai, cô tại sao lại không biết, thì ra Quan Hà Châu cũng có vẻ mặt khêu gợi như vậy?
Quan Hà Châu dán chặt vào cô, bàn tay vững vàng giữ chặt eo nhỏ, khiến thân thể mềm mại của cô dính sát vào thân thể ngang tàng bền chắc của mình, trên người cô toả ra hương thơm tựa như khiêu khích, càng không ngừng dụ dỗ cơ thể đầy dục vọng của anh.
Trời ạ, lực ảnh hưởng của cô bé này đã vượt qua nhận thức của anh rồi, anh thậm chí không có cách khống chế được mình.
“A. . . . . .Ưmh. . . .” Bàn tay của anh dọc theo xương sống của cô vuốt nhẹ, đưa đến cho cô từng trận run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn không khỏi bật ra từng tiếng yêu kiều, “A. . . . . . .nóng quá. . . .”
“Ngoan, chờ một chút,. . . .” Cô không hề biết mà cứ ở trong ngực anh giãy dụa, để cho cơ thể đang căng thẳng của anh trở nên lửa dục toàn thân rồi, “Em. . . .nhất định muốn làm như vậy sao?”
Quan Hà Châu nhịn không được kích động hỏi cô, anh không muốn sau này lại thấy vẻ mặt hối hận của cô, hơn nữa đây là lần đầu tiên của cô, anh không muốn tiến hành qua loa như vậy, anh muốn cho cô một ấn tượng tốt đẹp, mặc dù bây giờ cô đã say đến không nhớ được gì rồi.
“Ưmh. . . .nóng quá. . .. nóng quá à. . . .” Trên người cô giống như sắp bị đốt cháy, Diêu Hiểu Thư đưa tay liều mạng lôi kéo quần áo trên người mình, cố gắng giúp mình mát hơn một chút.
“Hiểu Thư, nhìn anh.” Quan Hà Châu cố nén hạ thân đang xôn xao, hai tay nâng gương mặt cô lên, tròng mắt đen nhìn chằm chằm vào cô, “Nói cho anh biết, anh là ai?”
“Hà Châu. . . . .” mắt Diêu Hiểu Thư nhìn mặt anh mấy giây, ngay sau đó cái miệng mới chậm rãi nói ra hai chữ.
“Rất tốt.” Cô biết người ôm cô là anh là được, “Hiểu Thư, nhớ, sau hôm nay, em hoàn toàn là người của anh, vĩnh viễn không được xa anh, biết không?”
Diêu Hiểu Thư đã sớm không biết mình đang làm gì chỉ có thể gật đầu, hai tay tiếp tục kéo quần áo của mình, Quan Hà Châu nhìn thấy rất hài lòng, cái cô bé này nhất định là không biết đã đồng ý với anh chuyện gì, ha ha. . . …
“Ngoan, anh tới.” Anh mặc kệ cô say hay không, qua tối hôm nay anh không cho phép cô hối hận.
Anh dịu dàng thay cô cởi nút áo, sau đó cởi quần áo ra, chỉ chốc lát quần áo trên người cô đều bị anh ném xuống giường, bộ dáng không còn gì che đậy của cô, tất cả đều lọt vào mắt Quan Hà Châu, tầm mắt từ đầu vai nõn mượt của cô dời xuống, cuối cùng dừng ở trên hai vú mê người.
Viền tơ áo lót thật mỏng bao lại hai vú đầy đặn, mơ hồ còn có thể thấy đầu vú, không khí lạnh làm nó trong nháy mắt đứng thẳng lên, tròng mắt đen của Quan Hà Châu càng trở nên thâm trầm, hô hấp dần dần dồn dập, tiếng thở dốc ở trong phòng lại nghe cực kỳ rõ ràng.
“Ừ. . . . .” Cô không biết tại sao tầm mắt Quan Hà Châu lại nóng rực như vậy, còn không biết mình nguyên nhân, bụng Diêu Hiểu Thư dâng lên một đoàn lửa nóng, ngực cũng hơi đau, “Hà Châu. . . . .khó chịu. . . . .”
Cảm giác khó chịu khác thường, khiến cho một người không biết gì về tình dục như cô tìm anh cầu cứu, hoàn toàn tin tưởng anh, đôi tay Diêu Hiểu Thư vô ý ôm eo anh, dán chặt vào thân thể anh, trong cơ thể giải toả được một ít cảm giác nóng ran, phát hiện điều này, làm Diêu Hiểu Thư không chút kiên kỵ hướng người anh mà cọ xát, muốn mượn thân thể anh đuổi đi
lửa nóng xa lạ trong thân thể mình.
“Hiểu Thư. . . . .chậm một chút. . . . .” Cái người ngu ngốc này có suy nghĩ một chút không hả? Thật không ngờ cô lại lớn mật như vậy ở trên người anh ma sát, quả thật là muốn lấy mạng anh mà!
Quan Hà Châu đè lại đôi tay nhỏ bé đang làm loạn của cô, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ bị cô làm cho dục hoả đốt người, anh lấy một tay nâng cằm cô lên, dịu dàng hôn môi, nhẹ nhàng mút vào.
Diêu Hiểu Thư không hài lòng anh cứ chậm rãi cọ sát như vậy, nhiệt tình hưởng ứng nụ hôn của anh, trong lúc nhất thời khiến hô hấp Quan Hà Châu có chút rối loạn, nhưng anh rất nhanh đoạt lại quyền chủ động, bỏ qua dịu dàng lúc trước, trở nên hết sức cuồng dã, càng không ngừng mút vào, nhẹ gặm môi mềm của cô.
. . . . . . . . .
Hai người đồng thời phát ra âm thanh thoả mãn. . . . . . .
Diêu Hiểu Thư cảm thấy đầu mình đau như muốn nổ tung, hơn nữa toàn thân lại đau nhức, giống như bị chia năm xẻ bảy.
“A, thật là đau!” Ôm lấy đầu, triệu chứng sau khi say làm cho cô nhẹ giọng rên rỉ, “Tại sao có thể như vậy?”
Cô chậm rải mở mắt ra, nhất thời nhớ không ra đây là đâu, ngơ ngác nhìn trần nhà một lúc, đầu của cô mới có thể chuyển động bình thường.
Diêu Hiểu Thư nhớ là tối hôm qua muốn cùng Quan Hà Châu ra ngoài ăn cơm tối, nhưng cuối cùng cô lại lôi kéo anh đi mua một đống đồ cùng rất nhiều bia, trở lại ăn mừng ngày đầu tiên bọn họ ở chung, rồi sau đó, cô hình như uống say, trong trí nhớ, cô giống như nói rất nhiều điều với Quan Hà Châu, hình như còn làm cái gì không nên làm.
Vừa nghĩ tới đó, Diêu Hiểu Thư bỗng nhiên có cảm giác toàn thân mình lành lạnh, giống như không có mặc quần áo.
“Không đúng, mình không có thói quen ngủ trần mà.”
Đồng thời, cô rõ ràng cảm thấy, trong phòng hình như có tiếng hít thở của người khác, thần kinh bỗng căng thẳng, từ từ quay đầu nhìn phía bên tay phải của mình, khi cô nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh thì ngây ngẩn cả người.
Một lát sau. . . . . . .
“A. . . . . . . .” Diêu Hiểu Thư la lớn, giống như nhìn thấy quỷ, trừng mắt nhìn người bên cạnh, âm thanh run rẩy không nói hết được một câu, “Anh. . . . .anh. . . .thế nào. . . . .lại ở chỗ này?”
“Em cứ nói đi?” Mặt Quan Hà Châu không thay đổi nhìn Diêu Hiểu Thư, không có tiết lộ chút tâm tư nào, nhưng tay lại nắm chặt thành quả đấm dưới chăn, cho thấy tâm tình chân thật của anh giờ phút này.
“Em. . . .em.. . . .không nhớ rõ.” Từ trước tới giờ lá gan của Diêu Hiểu Thư đặc biệt lớn, lúc này lại biến thành quỷ con nhát gan mười phần, không dám nhìn thẳng vào vấn đề, chỉ có thể nói lãng sang chuyện khác, “Ha ha, nhất định là tối hôm qua chúng ta uống say, sau đó không cẩn thận ngủ cùng một giường rồi, chắc là không có chuyện gì đâu.”
Không biết cô là đang an ủi anh, hay là an ủi mình, Diêu Hiểu Thư cười hết sức gượng ép, ngay cả mình còn không tin cái lý do này, cô đều đã trần trụi nằm trong chăn rồi, nói bọn họ không có xảy ra chuyện gì, quỷ cũng sẽ không tin! Huống chi, chỗ kín của cô hình như có cảm giác đau đớn, cũng đủ để nói lên tất cả.
A, trời ạ!
“Chúng ta lên giường.” Quan Hà Châu không để ý đến lời nguỵ biện của cô, nhìn thẳng vào mắt cô không cho cô trốn tránh, nói thẳng, “Tối hôm qua cái gì nên làm cũng đã làm, em chẳng lẽ một chút ấn tượng cũng không nhớ? Hiểu Thư, đều là em chủ động, thật sự quên mất sao?”
Diêu Hiểu Thư bị lời nói to gan của anh làm cho mặt đỏ tới mang tai, mắc cỡ đến nổi sắp tìm một cái hố để chui vào.
“Anh. . . .” Anh tại sao có thể nói ra hết? Cô mất mặt chết mất!
“Thế nào, muốn lấy quên làm cớ, không chịu trách nhiệm sao?” Trong mắt Quan Hà Châu thoáng qua tia ranh mãnh, thấy bộ dáng cô khẩn trương, trong lòng dâng lên một kịch bản ác liệt hưng phấn.
“Em. . . . .mới không có.” Diêu Hiểu Thư ngượng ngùng không biết nên làm thế nào cho phải, cuối cùng thẹn quá hoá giận nói. “Anh nhanh đi ra ngoài đi!” Quan Hà Châu biết có chừng có mực, bàn tay giơ lên, nhấc chăn lên, thân thể trần truồng cứ thế đi xuống giường.
“A!” Diêu Hiểu Thư không ngờ anh lại to gan như vậy, trong nháy mắt nhìn thấy thân thể trần truồng của anh, liền lấy tay che mắt, lên tiếng kêu to.
“Ha ha.” Quan Hà Châu nhỏ giọng cười khẽ, thong thả ung dung mặc quần áo, sau khi sửa sang lại gọn gàng, mới chậm rãi đi ra khỏi phòng, nhưng lúc ở trước cửa lại ngừng lại, “Cứ từ từ, thời gian vẫn còn sớm, hôm nay muốn xin nghĩ không đi làm cũng được.”
Nghe âm thanh nhạo báng của anh, mặt Diêu Hiểu Thư đỏ bừng muốn vùi mình vào trong chăn trốn mãi.
Trời ạ, đây là cái tình huống gì đây?
“Tâm tình cậu hôm nay thật tốt!” Trong công ty An Tin, Vệ An Tin đi theo sau lưng Quan Hà Châu cùng nhau đi vào phòng làm việc, thấy khoé miệng bạn tốt tự nhiên lại cong lên, cũng biết tâm tình hôm nay của cậu ta không tệ.
“Chẳng lẽ cậu là con giun trong bụng tớ, biết tâm tình tớ hôm nay không tệ?” Quan Hà Châu xem thường nói, cũng không có biểu hiện ra kinh ngạc cho bạn tốt xem.
“Hắc hắc, khoé miệng của cậu đã tiết lộ tâm tình của cậu, không cần nói với tớ, cậu không phát hiện khoé môi mình giơ lên sao?” Vệ An Tin lành lạnh nhạo báng, ngồi xuống ghế sa lon, hai chân tuỳ ý đặt trên khay trà, dù bận rộn vẫn ung dung nhìn anh, “Nói nghe một chút, có chuyện gì vui hả?”
“Chuyện riêng của tớ không cần phải báo cáo với cậu.” Quan Hà Châu lạnh lùng trả lời. “Nếu không có chuyện gì, tớ cần rất nhiều báo cáo phải xem xét.”
Ngụ ý là, nếu cậu ta nhàn rỗi không có gì làm, liền đi ra ngoài, không nên quấy rầy anh!
“Này, nói thế nào chúng ta cũng là bạn tốt, nói nghe một chút đi?” Vệ An Tin không vừa lòng hét lớn.
“Không có chuyện gì.” Quan Hà Châu không khách khí chút nào cự tuyệt, “Xem ra ông chủ là cậu rất rãnh rỗi, nếu như vậy, tớ cần nghĩ một tháng, không vấn đề gì chứ?”
“Không được.” Vệ An Tin lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, như gặp chuyện xấu hoảng sợ nhìn anh, ”Công ti không thể không có cậu, một ngày cũng không thể!”
Nói xong, Vệ An Tin còn giống như trúng tà, chạy lên kéo ống tay áo Quan Hà Châu, như đám con gái lắc lắc làm nũng, chọc cho Quan Hà Châu cả người nổi da gà, giống như cậu ta có bệnh truyền nhiễm, dùng sức bỏ cánh tay đang day dưa ra, lông mày nhíu chặt.
Chương 10
“Nói nhanh, có chuyện gì?” Tính nhẫn nại của anh, đã bị người đàn ông hay diễn trò này làm tiêu tan hết rồi.
“Tốt lắm, đã nhiều năm vậy mà một chút cảm giác cũng không có.” Vệ An Tin mãnh liệt trừng bạn tốt, ‘‘ Thật không biết cha mẹ tớ sao lại xem cậu là thí sinh ứng cử chức vụ con rể nhà tớ được? Còn cô em gái kiêu căng bốc đồng của tớ nữa, vừa nhìn thấy cậu liền trở nên ngoan ngoãn không dám làm càn, ai, thật là làm người anh này khó hiểu!”
Quan Hà Châu nhìn người đàn ông đang thao thao bất tuyệt, trong mắt bắn tới tia cảnh cáo nồng đậm.
“Tớ nói liền, không có cảm giác thì thôi đi, ngay cả kiên nhẫn cũng không có.” Vệ An Tin lần nữa nhận được ánh mắt cảnh cáo bạn tốt đưa tới, ‘‘Tháng sau là sinh nhật cha tớ, ông ấy đặc biệt dặn dò muốn mời cậu đến dự tiệc sinh nhật của ông, không cho phép kiếm cớ không đi.”
“Chỉ vậy thôi?” Sẽ không đơn giản vậy chứ? Một bữa tiệc sinh nhật bình thường, có quan trọng đến mức phiền người bạn tốt này chạy tới nói với anh? Vẻ mặt Quan Hà Châu không tin.
“Được rồi, tớ thừa nhận không chỉ tham gia bữa tiệc đơn giản vậy.” Vệ An Tin bị anh nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là tự khai, “Cha tớ muốn thừa dịp này thăm dò ý tứ của cậu, tác hợp đám cưới của cậu với em gái tớ.”
“Cậu không có nói cho cha cậu biết, tớ đã có bạn gái sao?” Nghe vậy lông mày Quan Hà Châu khẽ chau lại, vẻ mặt nghiêm túc.
“Nói rồi, nhưng cha tớ không quan tâm, còn nói là, bây giờ người trẻ tuổi nào không quen một đống bạn gái, chỉ cần chưa kết hôn thì vẫn còn có cơ hội, mà nếu có lỡ kết hôn cũng có thể ly hôn, cậu nói đi, cha tớ nói một đống thứ, tớ làm sao phản bác đây?” Vệ An Tin chỉ cần nghĩ đến chuyện ngày hôm đó vẫn bực mình, anh tận tình khuyên bảo hơn nữa ngày, mà cha anh cũng không thèm nghe một tiếng!
Quan Hà Châu trầm mặc một lát, mới lạnh nhạt mở miệng nói : “Được rồi, tớ biết rồi.”
“Cậu sẽ đi chứ?” Vệ An Tin không yên lòng nhìn anh.
“Yên tâm, tớ sẽ đi, bây giờ cậu về phòng làm việc của cậu được chưa?” Quan Hà Châu không khách khí đuổi ông chủ của mình ra ngoài.
“Hắc hắc, tớ đi ngay.” Người này thật là, một chút tình cảm và thể diện cũng không chừa cho anh, người nào không biết còn tưởng cậu ta mới là ông chủ đó.
Quan Hà Châu mời anh đi ra cửa, sau đó ở trước mặt anh, không chút khách khí đóng lại cửa phòng làm việc của mình, đem cái miệng đang mở lớn, vẻ mặt kinh ngạc của người nào đó ngăn ở ngoài cửa. . . .
Buổi tối, Quan Hà Châu về nhà đem yêu cầu của mình nói cho Diêu Hiểu Thư, lập tức bị cô cự tuyệt.
“Không cần, em tại sao phải cùng anh đi tham gia bữa tiệc đó?” Diêu Hiểu Thư chỉ cần nghĩ tới sẽ gặp những người có tiền, sau đó cùng bọn họ dùng những lời nói dối trá trò chuyện liền cảm thấy muốn ói.
“Anh là thông báo cho em, chứ không phải hỏi ý kiến em.” Quan Hà Châu thanh minh ý tứ trong lời nói của mình.
“Này, Quan Hà Châu, anh không phân rõ phải trái!” Diêu Hiểu Thư bất mãn trừng mắt nhìn anh, căm giận nói : “Em cũng có tự do, anh không thể ép buộc em.”
“Hiểu Thư, em là bạn gái của anh phải không?” Anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, giống như không có đem sự kháng nghị của cô để trong mắt.
“Chỉ là tạm thời.” Diêu Hiểu Thư cắn chặt răng nói với anh, vẻ mặt còn xuất hiện một tia hài lòng, cô muốn nhìn xem anh có thể làm gì?
“Vậy là em muốn anh đi tìm cha Diêu, mẹ Diêu thảo luận vấn đề tạm thời hay không tạm thời sao?” Quan Hà Châu nâng lên nụ cười tà ác, “Huống chi, chúng ta là một đôi “tạm thời” đã lên giường với nhau, em dám nói sao?”
Uy hiếp, đây tuyệt đối là uy hiếp trắng trợn! Diêu Hiểu Thư trừng to mắt, không dám tin nhìn anh, cô quen Quan Hà Châu lâu như vậy, tại sao không biết được anh vậy mà uy hiếp cô? Hơn nữa còn lấy khuôn mặt tươi cười nói ra những lời đó, thật làm người ta bất ngờ mà!
Chẳng lẽ cô hiểu anh quá ít rồi, hay là Quan Hà Châu lúc trước cô biết, căn bản không phải là bản chất thật sự của anh?
“Làm sao anh có thể như vậy?” Diêu Hiểu Thư giận đến đỏ bừng mặt, người này thế nhưng lại đối với cô, quá ghê tởm!
“Hiểu Thư, anh cũng cần bạn gái, em sẽ không vì chuyện này mà keo kiệt chứ?” Quan Hà Châu lơ là bộ dáng tức giận của cô, nói thẳng. “Vậy là em sợ tham gia bữa tiệc sao?”
“Ai nói em sợ, không phải chỉ là một bữa tiệc thôi sao, có gì phải sợ?” Cái mà Diêu Hiểu Thư không chịu được nhất chính là kích thích, “Em Diêu Hiểu Thư đã sợ cái gì chưa? Đi thì đi.”
Trong đôi mắt cách tròng kính của Quan Hà Châu lộ ra tia sáng hài lòng, cho nên anh mới nói, người thiếu đầu óc là người dễ dàng đối phó nhất, bởi vì căn bản không cần hao phí trí đầu óc để thực hiện, cô bé trước mặt chính là ví dụ tốt nhất, đối với cô, Quan Hà Châu anh chỉ cần dùng một chút thủ đoạn nho nhỏ là được rồi.
Chỉ là, chuyện này đương nhiên không thể để cho cô phát hiện được, nếu không với tính tình của cô nhất định sẽ đem anh ăn tươi nuốt sống, ha ha. . . . . .
Cứ như vậy, Diêu Hiểu Thư ngoan ngoãn đồng ý đảm đương vai trò bạn gái Quan Hà Châu, đi tham gia bữa tiệc tháng sau tổ chức, hơn nữa cái gì cũng không biết, vai nam chính còn mang theo cô, cái người được gọi là bạn gái đi cùng, thật là quá ngoạn mục mà!
Một tháng sau, trong khu nhà cao cấp của Vệ gia mọi thứ đều thay đổi, toàn bộ đại sảnh được chiếu sáng bằng ánh đèn sáng chói cùng với tiếng nhạc du dương, khắp nơi đều là tuấn nam mĩ nữ trang phục hoa lệ.
Diêu Hiểu Thư kéo Quan Hà Châu dưới sự hướng dẫn của người giúp việc đi vào, từ từ đi vào nơi này đối với Diêu Hiểu Thư mà nói giống như đi vào kỉ nguyên thế giới, cô cảm thấy có chút khẩn trương, không tự chủ nắm chặt cánh tay anh.
Giống như là biết sự lo lắng và khẩn trương của cô, Quan Hà Châu nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng ở trên tay cô vỗ vỗ, âm thanh dịu dàng khác thường, “Không cần khẩn trương, có anh ở đây.”
Một câu nói ngắn ngủi, giống như thuốc an thần, khiến Diêu Hiểu Thư bớt lo lắng, tâm cũng bình tĩnh lại, khẽ ngẩng đầu đón ánh mắt anh, đối với anh cười yếu ớt.
Hôm nay Quan Hà Châu cực kỳ đẹp trai, ít nhất ở trong mắt Diêu Hiểu Thư là như vậy, không biết có phải hay không ngày thường cô quá ít chú ý đến anh rồi, hôm nay là lần đầu tiên Diêu Hiểu Thư cẩn thận quan sát người đàn ông mình quen biết 26 năm.
Một thân quần áo màu đen kinh điển mặc trên người anh lại đặc biệt đẹp mắt, đặc biệt có ý vị, một đôi kính chặn lại đôi mắt sắc bén, làm cho người ta lầm tưởng anh là người ôn hoà lễ độ, có lúc cô thật không hiểu anh đang nghĩ gì, rõ ràng cận không nhiều độ lắm, nhưng cố tình muốn đeo mắt kiếng, chỉ có lúc ở nhà mới đem mắt kiếng bỏ xuống.
Diêu Hiểu Thư đã từng tò mò hỏi anh vấn đề này, ai ngờ anh thế nhưng trả lời một đáp án làm cho người ta hộc máu, nói là làm như vậy để lừa gạt người khác.
Đây là cái đáp án lộn xộn lung tung gì vậy, thật sự coi cô là đứa trẻ chưa đủ tuổi sao? hừ. . . .
“Thế nào?” Nghiêng đầu nhìn thấy bộ dáng cau mày tức giận của cô, Quan Hà Châu không biết đầu óc cô lại trôi dạt tới nơi nào rồi.
“Hừ, không có việc gì.” Diêu Hiểu Thư bởi vì nghĩ đến chuyện trước kia mà cảm thấy khó chịu.
Hà Châu muốn mở miệng nói điều gì, liền phát hiện một người đàn ông ăn mặc lộng lẫy, đang hướng bên này đi tới, vì vậy liền thôi.
“Cậu đã đến rồi, tớ còn tưởng cậu cho tớ leo cây, không tới.” Vệ An Tin một thân tây trang chói mắt, cười nói với bạn tốt, đôi mắt tinh tường phát hiện trên cánh tay anh ta kéo theo một cánh tay mảnh khảnh trắng nõn, thuận thế liền nhìn. . . .
Oa, thật là không tin được, anh ta chưa bao giờ công khai bạn gái, cũng chưa từng làm ra xì căng đan nào, lại đem một cô gái tới tham gia tiệc sinh nhật của cha anh, ai, xem ra thái độ của bạn tốt rất kiên quyết!
“Vị này, không phải là vị thanh mai trúc mã kia chứ?” Vệ An Tin không cần nghĩ cũng biết, trên đời này cũng chỉ có vị thanh mai trúc mã kia của bạn tốt, có thể làm cho anh ta cam nguyện dâng lên mọi thứ.
“Diêu Hiểu Thư.” Quan Hà Châu không trả lời vấn đề cậu ta, trực tiếp giới thiệu, sau đó lại chỉ vào anh nói với Diêu Hiểu Thư, “Ông chủ của anh, Vệ An Tin.”
“Cũng là bạn học thời đại học kiêm bạn tốt.” Vệ An Tin không vừa lòng lời giới thiệu có chút xa lánh của bạn tốt, cười hì hì bổ sung, “Diêu tiểu thư, hân hạnh được gặp em, anh cho tới bây giờ cũng chưa thấy anh ta mang bạn gái xuất hiện bao giờ, em là người đầu tiên đó!”
“Chào anh.” Diêu Hiểu Thư nhìn người đàn ông trước mặt, nhưng ánh mắt lại hết sức nghiêm túc, mỉm cười gật đầu chào anh.
“Thân là chủ nhà, cậu chắc là rất bận rộn, không cần tiếp đãi chúng tôi.” Ý tứ trong lời nói của Quan Hà Châu là “cậu có thể lăn”.
Vệ An Tin làm sao không biết bạn tốt đang uyển chuyển đuổi người, không vừa ý nói, “Hiểu Thư, tối nay vui chơi hết mình, ăn thật ngon nghe.” Nói xong, còn đặc biệt nháy mắt với cô, giống như muốn chọc giận thùng giấm chưa từng lên men trước mặt, lúc này mới vẫy vẫy tay rời đi.
Diêu Hiểu Thư còn đang kinh ngạc, câu trước còn là Diêu tiểu thư, thế nào xuống dưới liền thành Hiểu Thư đây? Cô cùng anh hình như không quen thuộc lắm phải không? Còn nữa, anh trước khi đi mãnh liệt nháy mắt với cô làm gì?
“Hà Châu.” Diêu Hiểu Thư kêu người bên cạnh, “Người bạn tốt kiêm ông chủ của anh mắt có vấn đề phải không, chứ làm sao mà nháy mắt không ngừng vậy? Anh tốt nhất nên nói với anh ta, để anh ta đi khám mắt một lần, gần đây có nhiều người bị bệnh về mắt cũng không biết, công ty của em tuần trước cũng có một người như vậy, luôn nháy mắt nháy mắt không ngừng. ”
Quan Hà Châu cúi đầu nhìn bộ dáng bình tĩnh của cô, không nhịn được muốn cười lên tiếng, vốn còn đang bực mình chuyện bạn tốt quá mức thân thiết với cô, trong nháy mắt trở lại bình thường, trời ạ, cô gái này ngu ngốc như vậy làm sao an toàn sống đến bây giờ?
“Yên tâm, anh sẽ nói với cậu ta.” Anh nhịn cười, làm bộ dáng nghiêm túc giống cô.
Anh nên sớm biết cái cô bé thiếu đầu óc này, làm sao mà nhìn ra được ánh mắt của Vệ An Tin bảnh bao đây? Ha ha, anh đánh giá cô quá cao rồi, hại anh một lần ăn dấm chua.
“Đi, đi ăn một chút.” Cô là người dễ dàng đói bụng, huống chi bữa tối còn chưa kịp ăn, phải cùng anh tới dự tiệc rồi, “Bên kia nhất định có rất nhiều thức ăn ngon.”
Vừa nghe có thức ăn ngon, ánh mắt Diêu Hiểu Thư lập tức sáng bừng.
“Oa, thật nhiều đồ ăn.” Cô không thể chờ đợi vội cầm lên đĩa ăn, bắt đầu tấn công, “Quả nhiên là người có tiền, anh xem thức ăn đẹp mắt như vậy, chỉ là nhìn cũng chảy nước miếng rồi, a, thức ăn ngon thức ăn ngon chị tới đây.”
Quan Hà Châu ghét xã giao, trừ phi bất đắc dĩ, bằng không anh sẽ không tham gia loại tiệc thế này, chỉ là, nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, khoé miệng của anh cũng nâng lên, vốn còn lo lắng cô không được tự nhiên, không ngờ năng lực thích ứng của cô mạnh như vậy.
“Chậm một chút, không ai giành ăn với em.” Đưa tầm mắt nhìn xung quanh, người trong đại sảnh đều nói chuyện với nhau, nếu không phải là đi đút lót nhân vật chính hôm nay, thì là những cô gái lấy giảm cân làm thú vui, sẽ không đụng tới những thức ăn này.
“Ưmh, ăn thật ngon nha.” Diêu Hiểu Thư mãnh liệt nhét thức ăn vào miệng, giống như quỷ chết đói, làm Quan Hà Châu thật hết cách.
“Trời ạ, tên ăn xin này sao ở đây?” Một giọng nữ bén nhọn chói tai từ phía sau họ vang lên, trong giọng nói tràn đầy chán ghét, khiến chân mày Quan Hà Châu nhíu lại.
Anh chậm rãi xoay người, nhìn vị mĩ nữ miệng toàn lời nói ác độc, Vệ An Đình.
“Quan đại ca, anh đến rồi!” Vẻ mặt Vệ An Đình vốn còn chán ghét, vừa nhìn thấy người xoay lại là Quan Hà Châu, lập tức giống như ong mật nhìn thấy hoa, nhào tới.
Quan Hà Châu nhẹ nhàng tránh sang một bên, tránh thoát cái ôm của cô gái này, vẻ mặt bình tĩnh mà lễ độ, “Vệ tiểu thư, chào cô.”
“Quan đại ca, gọi em là An Đình đi. . . ., chúng ta quen biết lâu như vậy, không cần khách sáo.” Vệ An Đình mặc bộ trang phục màu vàng kim, cắt xén cẩn thận đem vóc người có lồi có lõm của cô đều phơi bày, làm cho tất cả đàn ông ở đây đều nhìn chằm chằm.